Chức Nữ Về Làng 1, 2, 3, 4


Chức Nữ Về Làng

- phần cuối-


Các bạn PTGĐN

Internet

Hôm nào có thì giờ Thọ cũng ghé qua tiệm Internet gần Ngã Năm, mở cửa từ 8 giờ sáng đến 11 giờ đêm. Tiệm nhỏ đặt chừng 20 ordinateurs. Trên tường những tấm bảng“Cấm truy cập vào những web đồi trụy" đập vào mắt. Quạt máy chạy vù vù không ngừng đón chào đông đảo tụi trẻ đang nghỉ hè mê chat. Phong trào mở tiệm Internet ở thành phố Đà nẵng đang lên cao độ nên vấn đề cạnh tranh có lợi cho khách hàng. Chủ quán và hai nhân viên trẻ tuổi cười xum xoe, tự động bưng ra tặng mỗi người khách một ly trà đá. Họ còn bán thêm nước ngọt và mì gói, vừa ăn vừa chat ngay tại chỗ. Buổi sáng yên tịnh hơn, chiều và tối ồn ào nhạc Mỹ của quán và của Internet, chưa kể Việt kiều điện thoại ra nước ngoài nói oang oang làm Thọ khó tập trung tư tưởng trả lời mail. Hầu như tiệm nào tình trạng cũng tương tự. Tiệm gần nhà mụ Hoàn còn tệ hơn một bực! Sát bên cạnh có người thợ rèn chăm chỉ làm việc, âm thanh vang động làm đầu óc Thọ như sắp nổ tung, mụ lấy làm lạ sao mụ Hoàn và tất cả khách hàng khác không màn để ý! Hôm nọ Thọ ráng chịu đựng thử chừng 15 phút vì đi chung với mụ Hoàn nhưng rồi đành từ giã mụ Hoàn và trở về tiệm cũ. Vậy mà cũng chưa yên! Đôi khi ngồi cả tiếng vẫn không gởi được mail đi. Câu trả lời của nhân viên rất lạ tai là“ đường truyền có sự cố". Rầu nhất là cặm cụi gõ mails dài cả trang nhưng thình lình bị đổi điện hay cúp điện, đành mất công toi và cũng mất hứng viết lại!

Không nhớ từ bao giờ thú vui đọc mails trở nên cần thiết cho đời sống tinh thần!? Hôm nay có 7 mails. Thọ hí hửng đọc mails của mấy ôn Phan châu Trinh chưa hề biết mặt mũi nhưng vô cùng thân thiết. Ôn TVHùng từ Houston và ôn Nhuần từ Cali. Ôn Mai San và ôn Lâm từ Úc an ủi bịnh Tào Tháo đuổi. Đặc biệt ôn Lâm ác ôn cứ cho là tại mụ mặc áo hở rún hèn chi đau bụng ( VộI trả lờI: “Lâm quậy"nói hơi quá! Người ta mặc model mới ra lò chỉ ngắn chút xíu, hở rún hồi nào!).

Hai mails của con gái từ Pháp. Mail đầu chuyển lời bà bạn góa phụ sồn sồn hàng xóm, tha thiết nhờ Thọ gởi lên đài truyền hình Việt nam mục tìm người thất lạc với hy vọng kiếm lại ông bồ cũ. Mail thứ hai con gái mụ kể chuyện du hí Paris cùng với thằng bạn trai từ thời trung học vừa mới tìm gặp lại. Vai trò người mẹ dù xa xôi vẫn tích cực hoạt động. Mụ điều tra lý lịch thằng nhỏ, đánh hơi có mùi Love story nên hăng say theo dõi và tận tâm chỉ dẫn cho đứa con gái đã 24 xuân xanh có nguy cơ bị ế muộn một vài chiêu hạ độc thủ.

Mail của người tình cũ từ Houston làm Thọ chú ý:“Trong hình trông Tú vẫn còn lắm phong độ! Paul nhớ hồi xưa tụi nữ sinh viên khen Tú là người đẹp nhất trong giới sư phạm Huế làm Paul có chút ganh tị". Thọ gọi nhân viên bảo in mail này ra giấy với dụng ý giúp ôn Tú lên tinh thần. Vì rằng hôm kia ôn Tú và mụ đang ăn cháo vịt ở quán A.Toàn đường Lê đình Lý thì có ông bán vé số lễ phép tới mời ôn Tú:“---Mời CỤ mua dùm tui vài tấm vé số". Mụ phì cười. Ôn Tú cười buồn phân trần:

--- Nếu Tú nhuộm tóc thì chắc cũng không đến nổi nào!

Thọ lớn hơn ôn Tú 1 tuổi, người ta thường nói rằng đàn bà mau già hơn đàn ông. Vậy là người đàn bà nham hiểm mở giọng ngọt xớt:

---Tú hơi đâu nghe cha bán vé số! Mắt chả hấp hem có thấy gì đâu!

Ôn Tú chua chát:

---Đúng là Tú già quá mà!

---Già chi mà già ! Thọ thấy đàn ông tóc bạc trông có vẻ từng trải chững chạc. Hơn nữa nếu nhuộm là phải nhuộm hoài mất công lắm!

Mụ hù thêm:

---Tú có nhớ lần nọ Tú nói bài báo nào đó viết thuốc nhuộm tóc gây bịnh ung thư không?

Ôn Tú hỏi vặn lại:

---Vậy sao Thọ nhuộm tóc?

---Thuốc bên Pháp đã qua thí nghiệm kiểm chứng rồi không sao! Thuốc dổm Việt nam làm răng bì được!

---Thôi Thọ chịu khó đem thuốc Pháp về cho Tú nhuộm.

---Người ta nói đàn bà là phái đẹp nên ham làm đẹp. Đàn ông cần gì nhuộm tóc.Tú thấy Clint Eastwood và Richard Gere để tóc bạc mà thiếu chi phái nữ mê! Ai dám chê hai cha đó! Tú nên biết rằng đàn bà yêu đàn ông không phải vì đầu tóc đen mà vì tính tình, vì ngưỡng mộ tài năng. Tú yên tâm đi. Tú còn phong độ lắm! Bằng chứng là nữ Việt kiều Pháp bò về đây mỗi năm thăm Tú nè!

Ôn Tú làm thinh có vẻ thấm đòn. Thoáng thấy nụ cười bí ẩn đang nở trên cái miệng lúng búng nhai thịt vịt chấm nước mắm gừng, ôn gặn hỏi:

---Thọ cười gì đó?

Người đàn bà che dấu âm mưu thâm độc phải nói trớ qua:

---Ơ..hơ...Thọ nghĩ... Tú cạo trọc quách như mấy cha cầu thủ đá banh là hết thắc mắc chuyện tóc bạc!... hé ..hé ...!

Ăn xong ôn Tú chở Thọ qua hướng chợ Mới. Mụ muốn xem lại Cư xá Thống Nhất, nơi mà mụ đã trải qua thời thơ ấu từ lớp mẫu giáo cho đến hết lớp đệ thất. Mụ ao ước nhìn lại mảnh đất mà ngày xưa còn bé, mụ và bầy trẻ trong xóm chạy vòng vòng quanh sân cỏ đùa giỡn tắm mưa, đứa nào cũng trần truồng chẳng hề biết mắc cở! Nhà ôn Tú và nhà Thọ chỉ cách nhau vài căn. Cả hai cùng có chung kỷ niệm cái giếng lớn mà chiều chiều mấy chị người làm dắt tụi nhóc ra tắm rửa. Hồi đó ôn Tú và bầy em trai thích nhảy ùm xuống giếng làm nước văng tung tóe, hãnh diện trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của tụi con gái nhưng bị người lớn chưởi la chí chóe. Luồn lách qua bao con đường hỏi thăm cái giếng ngày xưa nhưng ai cũng chịu thua lắc đầu. Sân cỏ cư xá mà Thọ và em Thông thường hay chơi ví bắt cũng biến đâu mất tiêu! Bây giờ nhà cửa mọc lên san sát nhau và chỉ toàn là nhà bộ đội. Một thoáng ngậm ngùi...

Ôn Tú thả Thọ trước nhà mụ Hoàn. Hai đứa rủ nhau tới Thúy Loan, là em ruột của Trực. Nhớ hồI xưa nữ sinh Loan thường ôm đàn Guitare ngêu ngao trước thềm tam cấp, nhưng bây giờ Loan đã trở thành bà giáo sư đại học nổi tiếng Đà nẵng. Loan sôi nổi kể:

---Anh Trực em có vẻ xúc động ghê lắm hôm gặp lại chị ngày kỷ niệm 50 năm Phan Thanh Giản. Gặp em ảnh kể liền dù có bà xã ảnh ở đó.

---Rứa à, ảnh dám kể trước mặt bả à! Chị nghe đồn bả ghen dữ lắm mà!

---Ảnh nói tiếng Pháp với em thành ra bả không hiểu. Em nghĩ là bả hơi nghi.

Thông thường phụ nữ nào cũng tò mò muốn biết cảm tưởng của người tình cũ nghĩ gì về mình.Thọ vồn vập hỏi:

---Ảnh có nói chi về chị không em?

---Ảnh nói chị già.

Trời ơi nói chi mà ác nhơn! Tim Thọ thắt lại chút xíu. Loan tiếp theo:

---Ảnh còn nói là tuy già nhưng mà chị vẫn còn phong độ!

Ít ra cũng phảI vậy chớ. Đúng là mình vẫn còn phong độ!

 

Quán News

Ôn Tú và Thọ chờ đợI nhóm Phan chu Trinh ở quán News từ hồI 6 giờ chiều. Quán News mớI mở nằm trên đường Bạch Đằng Đông, bán đồ nhậu nên tràn ngập dân đực rựa. Ôn Tú đi ra đi vào sốt ruột chờ các bạn của Thọ. Thoáng thấy bóng mụ Hoàn dáo dác ngoài cổng chưa dám vô, ôn Tú trở ra đón. Thọ đang ngồi giữ bàn, phía bên kia có hai ôn tuổi sồn sồn liếc về mụ và thầm thì chi đó. Một ôn có vẻ dân thầu khoán, đầu tóc nhuộm đen như mực Tàu tương phản vớI làn da dày mo xếp plis, bộ điệu tự tin bước tớI gần mụ, cất giọng lịch sự:

---Thưa cô, thấy cô chỉ một mình. Chúng tôi mạn phép mờI cô qua bàn chúng tôi ngồI chung cho vui.

---Cám ơn ông. Tôi đang đợI các bạn tôi.

Thọ cố ý giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong bụng thầm khoái chí vì thông thường mấy cha cở tuổI đó chỉ ve vãn các em bằng nửa số tuổI của mụ. Vậy là khi ôn Tú và mụ Hoàn vào, Thọ lanh chanh hãnh diện khoe ngay thành tích già gân của mình.

Sau khi ăn uống no say, mụ Hoàn mờI sáu cặp tớI café Trung Nguyên ở đường Nguyễn thị Minh Khai. Quán tốI lù mù thiếu điều muốn vấp té. Thọ ngồI bên ôn Quảng, hỏI han cặn kẽ về những ngườI bạn cùng lớp vớI ôn từ thờI Phan châu Trinh mà hiện nay đang ở nước ngoài, tuy thân tình qua mails nhưng Thọ chưa bao giờ biết mặt. Câu chuyện nổ như bắp rang, nhất là những mẫu chuyện tiếu lâm phụ họa những tràn cườI không dứt. Duẫn từ nay mang thêm tên “chú tiểu". Mụ Vân được lên ngôi “Queen tiếu lâm”.

Quán For you

Mới 6 giờ sáng mà cả xóm vang động tiếng đàn bầu eo éo. Thọ cằn nhằn:

---Sáng sớm ai chơi nhạc cảI lương ồn quá!

Ôn Tú lắc đầu thương hạI Việt kiều xa xứ không biết gì:

---NgườI ta đàn đám ma đó mà ! Nghe nói bà già thằng bạn Phan châu Trinh của Tú trong xóm này mới chết. Chút nữa Tú hỏi thăm thử nhà đâu để qua phúng điếu.

Thọ bật cười khan về sự lầm lẫn của mình, nhưng chợt nhận ra thiên hạ chết mà mình cười thì ác quá nên mụ không dám cười nữa. Lụi đụi tới 5 giờ rưỡi chiều, ôn Tú hối Thọ ra quán For you vì mình mời nhóm Phan thanh Giản, lỡ tới trễ kỳ lắm ! Chưa kịp nổ xe thì bên kia đường có mấy ông đưa tay vẫy vẫy. Ôn Tú bảo :

---Thọ chờ đây nghe. Chắc tụi bạn Phan châu Trinh đi đám ma. Tú qua nhập bọn đi phứt cho rồi !

Thọ ham xem bọn con nít cởi trần đá banh rất hào hứng ngay góc đường nên thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh. Ôn Tú trở lui, cười nói :

---Tụi bạn rủ tụi mình đi nhậu nhưng Tú hẹn dịp khác. Tụi nó đòi coi mặt cô bồ nhí.

---Bồ nhí nào ?

---Thì đàng xa tụi nó tưởng Thọ trẻ, nó hỏi Tú kiếm đâu ra bồ nhí hay vậy ?

Thọ hơi buồn vì câu ôn Tú nói « Thì đàng xa tụi nó tưởng Thọ trẻ ». Bộ gần không trẻ sao !

Ôn Tú không phóng xe đi thẳng như thường lệ mà lại quẹo tay trái. Thọ ngạc nhiên hỏi, ôn phân trần cốt ý tránh mặt đám bạn phá như quỷ ! Không chừng cả bọn nó chận xe lạI để coi mặt « con bồ nhí »thì mình bị trễ nữa !

Vậy mà cũng trễ rồI ! Vào For you ở đường Bạch Đằng Đông đã thấy bạn bè ngồi đầy bàn , Trung, Cảnh, Châu, Hồng, hai mẹ con Bích Vân, Nguyễn thị Quảng, Kim Long, Mai thị Út…. Chặp sau mụ Hoàn và ôn Chánh nhập bọn. Mặc dù mụ Hoàn chưa quen với những người bạn mới, Thọ bỏ mặc mụ Hoàn và nhào tới mụ Long, điều đình :

---Mi làm ơn đổI chỗ cho tao nói chuyện vớI Hồng. Tao gặp mi hoài hết chuyện nói rồI!

Cả năm không gặp nhau mụ Hồng và Thọ huyên thuyên nói không hở môi mặc dù mụ Hồng là bạn của ôn Tú. Câu chuyện nóng bỏng…

---Cách đây mấy tháng tụI tao rủ nhau ra Huế ăn đám cướI con trai Tú.

Thọ ngừng ăn bỏ đũa xuống bàn, quay hẳn ngườI lạI về phía mụ Hồng:

---Rứa à! Mi thấy bà vợ cũ của Tú không ?

---Thì bả ở đó chớ đâu !

NgườI đàn bà có tính nghi ngờ than thầm : “Thôi rồi ! Cả mấy ngày ở gần mụ vợ cũ không chừng bị mụ ngon ngọt dụ dỗ!". Thọ tra vấn thêm:

---Mi thấy hai ngườI ra răng?

---Lạt như nước ốc ! Ôn Tú chỉ giớI thiệu vớI bả một câu độc nhất khi tụI tao mớI tớI “Bạn tui ở Đà nẵng mớI ra”.

---Xưng “tui” à !?

---Tao nghe xưng  « tui » rõ ràng mà!

Thọ hỏI thêm cho chắc ăn

---Mi có thấy hai người nói chuyện chi với nhau nữa không ?

---Không. Tình hình có vẻ căng thẳng lắm! Chỉ trừ đi bên nhau để cám ơn khách tớI dự đám cưới, hai ngườI không nói vớI nhau gì hết.

Bâng khuâng nghĩ ngợi câu « Tình cũ không rủ cũng tới», Thọ gặn hỏi nữa :

---Mi thấy bả còn phong độ không ?

Mụ Hồng thông minh hiểu ý bạn, vỗ nhẹ lên cánh tay mụ Thọ trấn an :

---Mi khỏi lo !

Thọ kề tai mụ Hồng hỏi nhỏ, mụ Hồng nhoài người qua Thọ trả lời, cốt ý không cho mấy ôn nghe câu nói nặng mùi giường chiếu. Toàn là tin vui. Hai mụ cười hí hí…

 

Quán Spice

Cả bọn kéo nhau qua quán Spice. Mới bước vào thì thấy bên bàn góc tay phải có mấy ông vẫy tay ngoắc ôn Tú lia lịa. Thọ theo đám bạn Phan thanh Giản rẽ qua ngồi bàn tay trái. Một lúc sau ôn Tú trở lui hối mụ :

---Tụi bạn Phan châu Trinh hồI chiều đó. Tụi nó đòi gặp mặt Thọ kìa. Qua với Tú chút đi !

Trưa nay Thọ mới nhuộm lại đầu tóc bạc, mất 20 phút đắp mặt nạ rong biển Shiseido và thêm hơn 20 phút maquiller. Diện jean và áo thun hở ngực bó sát người màu hồng made in France, tô son cùng màu áo, nhờ đôi giày cao gót mụ được tăng thêm chiều cao 7 cm. Tự tin dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mụ nghĩ là khó có ai phát hiện những vết nhăn trên khuôn mặt về chiều của mụ.

Bốn ôn bạn Phan châu Trinh mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, tướng mạo hao hao dân tư bản Đài Loan hay Việt kiều Mỹ. Thọ vận nội công thâm hậu chịu đựng tám con mắt không nhấp nháy đang chiếu tướng « cô bồ nhí Việt kiều » của ôn Tú. Mụ nở nụ cười giao hảo gật đầu chào bốn ôn. Một ôn xổ loại tiếng gì mà mụ nghe lạ tai lắm ! Mụ nghĩ thầm « Mấy cha này chắc không phải Việt kiều Mỹ. Không chừng Việt kiều Hòa Lan hay Đan Mạch chi đây !». Ôn nhắc lại câu hỏi nhưng mụ giương đôi mắt ếch nhìn ôn Tú cầu cứu :

---Ổng nói chi rứa Tú ?

Ôn Tú lập lại nguyên lời ông bạn « What’s your name ? ».

Dễ ợt. Tưởng gì khó !

---My name is…Mấy anh Việt kiều Mỹ hả? Thôi ! Thôi đừng nói tiếng Mỹ nữa ! Thọ là Việt kiều Pháp mà !

Một ôn cười toe toét:

---Em ở Pháp về à? Hồi chiều bọn anh thấy em đứng bên kia đường, rất muốn làm quen nhưng Tú dấu kỹ quá ! May mắn được gặp em ở đây. Thiệt là hân hạnh !

Trời ơi chả dám gọi mình bằng « em » ! Phạm thượng quá ! Bạn ôn Tú thì không chừng nhỏ hơn mình một tuổi ! Nhưng thôi ta đổi giận làm vui, tha tội cho nhà ngươi vì chẳng qua dưới ánh đèn màu ai cũng tưởng ta còn trẻ trung lắm !

Ôn Tú giới thiệu:

---Đây là Nghiêm, Đốn, Quảng, Sơn Lai.

Bốn ôn nhao nhao tranh nhau phỏng vấn Thọ và tha thiết hẹn lần tớI đi nhậu chung.

Khi trở về lạI vớI nhóm Phan thanh Giản, Thọ thắc mắc:

---Mấy ôn đó Việt kiều à?

Ôn Tú cườI hắc hắc:

---Việt kiều con khỉ!

Tú lắc đầu nói thêm:

---TụI nó phá TrờI sợ luôn!

Một ôn Phan châu Trinh lên cầm micro biểu diễn một bài tình ca thì mụ Hoàn bỗng nhận diện là ngườI quen. Mụ Hoàn ngoắc tới chuyện trò và tiện thể chỉnh lạI tuổI tác mụ Thọ, ôn cườI trừ bỏ tiếng “em” và chỉ nói trổng không. Nếu các ôn đừng bao giờ mang kính cận thị hoặc kính lão thì đỡ cho mấy mụ biết mấy! Vì lẽ đó mà Thọ thường hay dấu kính của ôn Tú, mụ chỉ trả lạI khi ôn cần đọc sách.

Mai thị Út bạo dạn tự động lên trình bày hai bản nhạc Pháp được các bạn vỗ tay khen ngợi và tặng vòng hoa. Thọ xúi mụ Long:

---Mi thấy con Út chơi nổI chưa! Mi phảI lên làm một bản cho thiên hạ biết mặt chớ!

Mụ Long cườI cườI nét mặt có vẻ căng thẳng:

---Ờ…ờ…chút nữa tao lên.

Thọ dỗ ngọt:

---Mi hát tao sẽ lên tặng vòng hoa cho mi và còn được con Hoàn chụp hình nữa!

Mụ Hoàn hùa vô:

---Ờ mi lên hát đi, tao chụp hình cho.

Cách đây mấy hôm vợ chồng Út, Hoàn, Tú, Thọ và Long vào phòng trà Ánh Hà. Thấy có mấy bản nhạc đúng ý, mụ Long nằn nì mụ Út chở về nhà lấy kiếng lão vớI ý định sẽ lên trổ tài ca sĩ . Khi trở lui thì ly kem mụ Long gọI hồI nảy đã được dọn sẵn trên bàn từ lâu. Mụ than thở ăn kem lạnh sẽ làm khan giọng. Mụ Hoàn dễ dãi đổi dùm mụ ly nước giảI khát. Thọ ghi tên mụ Long lên hát nhưng sau đó mụ Long ngần ngạI đổI ý với lý do mặc áo hơi ngắn, mụ không muốn khoe cái bụng “bà nộI chửa con so”. Thọ trấn an: “---Mi mặc quần màu đen cũng chưa đến nổI nào! Muốn chắc ăn mi có thể vừa hát vừa thóp bụng vô!". Mụ Long cườI nhăn nhó: “---Mi nói rứa mà nói được! Lo thóp bụng thì còn hơi đâu mà hát!”. Cả bọn sốt ruột hốI mụ Long lên lẹ cho rồi. Nét mặt khẩn trương, mụ có vẻ khoái hát lắm nhưng chần chừ:“---Thôi đợI thêm bản nữa là tao lên!”. Thập thò thập thụt hoài rồI rốt cuộc mụ không lên hát. Hôm nay cũng diễn màn mụ Long thấp tha thấp thỏm và bạn bè tha hồ xỉ vả:

---Tướng mi ào ào chớ nhát gan. Con Út ngó rứa mà ngon!

Thọ chơi bạo lên cầm micro quằn quạI bài La Mariza, được ôn Châu và một ôn ĐạI Hàn không quen biết tròng vòng hoa vào cổ như dân xứ Honolulu. Sau đó Thọ yêu cầu ôn Liêm hát bản “Về đây nghe em” vì không quên lần đầu tiên họp mặt ôn Liêm đã hát tặng mụ. Mỗi lần nghe “Về đây nghe em! Về đây nghe em! mặc áo the đi guốc mộc…” là Thọ lạI nao nao cảm xúc mặc dù lờI ca không liên quan gì đến chuyện mụ đang mặc áo dây hở ngực và đi giày cao gót. Lần này giọng ca truyền cảm của ôn Liêm vẫn bắt mạch đúng tâm trạng của mình. Vậy là vớI tấm lòng ngưỡng mộ, Thọ nhào lên sân khấu choàng vào cổ ôn Liêm vòng hoa Honolulu (của ôn ĐạI Hàn tặng hồI nảy).

Qua tốI hôm sau họp mặt nhóm Phan châu Trinh tạI nhà Lê thị Vân và Cấp. Căn phòng ấm cúng gồm có Mãi, Kha, Hoa, Anh, Thuận, Duẫn, Mai, Quảng, Tú, Thọ, Hoàn. Đặc biệt có sự hiện diện của Xuân Tương và Trương công Bình. Không khí sôi động vớI các câu chuyện tiếu lâm. Ôn Tương nhắc nhở những kỷ niệm học sinh chọc cườI các bạn… Trò Tương viết lên mảnh giấy tự xưng mình “hào hoa phong nhĩ" và ném qua cho bạn nhưng xui xẻo bị thầy bắt được. Thầy đọc rồI cườI hỏI “Trò Tương viết gì đây?” .Vì không hiểu nghĩa bóng thâm thúy, trò Tương còn nói to lên cho cả lớp nghe luôn, để rồI biết ra thì ngượng chín cả người. Cảm thấy ôn Tương vui tánh cởI mở, mụ Thọ lân la hỏi thăm ôn về những ngườI bạn Phan châu Trinh hiện đang ở nước ngoài. Ôn Xuân Mỹ, ôn Trân, ôn Nhuần, ôn TVHùng, ôn Mai San, ôn Lâm…, tuy chưa biết mặt nhưng mụ có nhiều cảm tình (cái tật mụ gặp ai cũng hỏI chừng đó chuyện!).

 

Karaoké

Buổi tối em Thông dẫn cả nhà và tụi bạn đi hát Karaoké. Phong trào Karaoké ít sôi động hơn mấy năm trước. Thời Thọ còn đi học, bồ bịch thường dẫn nhau vào ciné. Thời bây giờ tụi trẻ đưa nhau vào Karaoké, kín đáo tự do hơn. Mới đầu chỉ hát một hai bài cho đỡ ngượng ngập, sau đó để mặc tiếng nhạc hòa tấu, không ai thiết tha trổ nghề ca sĩ . Thằng cháu lớp 10 tâm sự lần đầu tiên đã kiss con bồ trong tiệm karaoké và tụi bạn nó cũng diễn ra tương tự.

Nhiều đề tài ly kỳ về Karaoké…Một bà nọ theo dõi chồng từ lâu. Biết chắc ông chồng đang ở Karaoké với nhân tình, bà vợ không thèm nhào vô chụp đầu tình địch đánh ghen như thiên hạ. Bà đẩy đứa con trai 4 tuổi vào phòng Karaoké một mình và lẳng lặng bỏ về. Thằng nhỏ nghe lời mẹ dặn, kêu “Ba ơi ba dẫn con về”. Từ đó ông chồng hết dám đưa bồ vào Karaoké.

Mới rồi thiên hạ xôn xao vì một câu chuyện khủng khiếp đăng trên báo…Hai nữ sinh Sài gòn rủ nhau đi hát Karaoké. Khi dọn phòng nhân viên phát hiện một cô nằm chết sóng soài trên vũng máu. Gia đình nạn nhân không biết tông tích của cô bạn kia. Sau một tuần điều tra, công an bắt được thủ phạm. Chính người bạn gái đã giết chết bạn mình bằng những nhát dao chỉ vì lòng tham chiếm đoạt cái xe mới. Ôn Tú gật gù kết luận “---Đi xe cũ như Tú thì không ai thèm giết!”.

Gặp lại Thầy

Mụ Hoàn rủ đám bạn gái Điểu, Út, Vân, Bình và Thọ tụ họp tạI nhà mụ trước khi kéo nhau đi ăn điểm tâm ở café Đà Nẵng Phố. Vừa vào cửa quán chị Như Ý thì gặp một số khách đang nhâm nhi bên tách café. Giọng mụ nào láo nháo “Thầy Kính kìa!”. Thọ giật mình nhíu mày nhìn kỹ. Cái tật mụ cận thị mà không chịu đeo gương bởI lẽ đã từng bị chê có vẻ già hơn nửa con giáp! Đúng là thầy Kính dạy lý hóa rồI ! Thầy ít thay đổI nên Thọ nhận ra thầy liền. Mụ nhớ hồI xưa mụ ngán giờ thầy vì mụ không giỏi môn lý hóa . Nói chung thì môn nào Thọ cũng dở! ( Nói rứa cũng tộI cho mụ! Mụ có vẻ khá môn văn. Nhớ lần nọ làm thơ lục bát tạI lớp, mụ ra tay giúp mấy bạn gieo vần và sáng tác nguyên bài thơ cho mụ Minh Chi. Khi cô phát bài thì mụ Thọ bổ ngửa vì bài thơ của mụ Chi lại hơn điểm bài của mụ!). Mụ Điểu hiện nay dạy Phan châu Trinh nên là đồng nghiệp vớI bà xã thầy Kính . Lúc nhỏ Thọ có tính tò mò quan sát tướng mạo của vợ thầy hay chồng cô nhưng vì hơn 30 năm không gặp lạI thầy, mụ chỉ lom lom nhìn thầy cũ và bao nhiêu kỷ niệm trong lớp bỗng trở về… Nhớ hồI đó nhiều lần thầy đeo kính đen thui như điệp viên 007 vào những giờ thi lục cá nguyệt. Điều này đã cản trở bước tiến những trò có gian ý copy bài của bạn, gây nên lòng oán hận cặp kính đen James Bond 007 cao ngút trờI xanh!

Thọ cuốI đầu chào thầy kính cẩn. Thầy chăm chú nhìn mụ và hỏI:

---Mỹ Lý phảI không?

Giọng Thọ áo não:

---Dạ thưa thầy em là Khánh Thọ.

Một mụ chen vào:

---Dạ Khánh Thọ ở bên Pháp mớI về đó thầy. Mỹ Lý vô lạI Sài gòn rồi.

Khi ra ngoài Thọ lầm bầm:

---TộI tao chưa! Thầy quên tao mất tiêu!

Một mụ cườI cườI:

---Mấy bữa con Mỹ Lý đem tiền ai gởI bên Mỹ về cho thầy nên chừ thầy bị tên Mỹ Lý nhập tâm đó mà!

Thọ hỏI:

---Thầy về hưu chưa mi?

---Thầy về hưu lâu rồI nhưng thầy mở lớp dạy kèm cũng khấm khá lắm!

Ở càfé Đà nẵng Phố ra, mụ Điểu rủ Thọ đi ăn trưa. Hai đứa ngồI trong một tiệm ngay bờ sông. Thọ vừa thưởng thức món cá lóc kho tộ, canh chua, tôm rim, vừa ngắm dòng nước sông Hàn lặng lờ trôi. Rất tiếc tâm hồn mụ kém êm ả như dòng nước vì micro phát thanh không ngừng nghỉ của một nhóm hơn 40 mạng, tuy nhiên ít khi được ngồI riêng vớI một bạn nên cảm thấy đây là phút giây quí báu. Ăn xong cảm thấy đôi mắt nặng mí buồn ngủ, Thọ rủ mụ Điểu vào Kosé massage mặt, cốt ý hưởng cái mát mẻ của máy điều hòa không khí giữa buổI trưa hè oi ả. Chỉ có hai đứa không còn chuyện gì để nói, Thọ được một tiếng im lặng thoảI mái và giấc ngủ trưa tớI dễ dàng. Xuống quầy trả tiền gặp mụ chủ tử tế nhổ dùm lông mép (có lần Thọ nói râu mép thì bị một mụ la “Việt kiều không biết dùng chữ!”). Sau đó còn được cạo lông mày miễn phí. Mụ chủ khéo tay sửa đổI bộ lông mày mất trật tự của mụ Điểu thành đường cong đúng mode. Mụ chủ và Thọ trầm trồ khen ngợI gương mặt mụ Điểu tươi sáng, trông trẻ hơn trước. Mụ Điểu ngắm mình trong gương và bỗng lặng người sung sướng nhận ra sự huyền diệu của ngành thẩm mỹ. Mụ chủ Kosé chăm chú quan sát vẻ mặt bồI hồI cảm xúc của khách hàng. Mụ nhủ thầm thờI cơ tớI rồI! Mụ trổ tài quảng cáo một loạI kem ĐạI Hàn mớI xuất hiện trên thị trường, có công dụng làm mờ những mụt nhỏ dướI vùng mắt. Giọng mụ Điểu thờ ơ không mấy tin tưởng nhưng mụ chủ Kosé chơi đòn chiến tranh chính trị, ngầm đe dọa những hột mụt nhỏ sẽ trở thành mụt lớn, có nguy cơ sinh sôi nẩy nở nhiều hơn nếu không chịu khó dùng mỹ phẩm (ý nói mỹ phẩm của tiệm Kosé!). Thần kinh tê liệt, mụ Điểu lục lọI sac đếm món tiền lớn hơn 1/3 tháng lương “ liên tử” cho ống kem nhỏ xíu. Vậy là thêm một tâm hồn phụ nữ yếu đuốI bị chủ tiệm thẩm mỹ dụ dỗ. Mụ chủ quấn quít mụ Điểu không rờI, Thọ bị bỏ rơi ngồI cô đơn một góc vì mụ chủ thông minh thừa biết không có Việt kiều Pháp nào mua mỹ phẩm ĐạI Hàn.

Sao Quả Tạ

Thọ bị sao Quả Tạ chiếu!

Sáng sớm Thọ vào phòng tắm, sớn sác sao đó mà bị trợt chân té lăn cù. Mụ đau điếng nhưng cũng may không bị trặc gân , không gãy xương như bà bạn đồng tuổi.

Đi ăn điểm tâm về, mụ ngồI chò hỏ giặt áo quần. Đây là căn nhà mới xây. Ôn Tú và Thọ hí hửng thuê ngay để được dịp khánh thành. Không ngờ khoảng nửa tháng sau, hệ thống rút nước làm việc nhõng nhẽo. MỗI lần tắm xong, mụ chán chường nhìn nước ngập lên tớI mắt cá chân. MỗI khi giặt đồ, mụ không dám trút nước trong thau ra ngoài vì sợ bị lụt. Mụ lấy gáo múc nước đổ vào cầu. Sáng nay mụ không kiên nhẫn như mọI hôm, mụ bưng nửa thau nước trút lẹ. Hậu quả bi đát! Xương sườn mụ biểu tình chống đốI và lần đầu tiên mụ thấm thía niềm đau của tuổI già.

Mụ ngồi thở dốc một hồI thì ôn Tú về chở mụ đi ăn cơm trưa. Mụ uể oảI không trang điểm như thường nhật, thay vộI cái áo dài tay kín cổ, loạI đặc biệt dành riêng đến chùa gặp sư sãi, cốt ý che dấu những nốt thâm đen kém mỹ thuật trên hai bả vai. Thủ phạm là những con muỗI đói khoái xơi tái Việt kiều.

Ôn Tú phóng xe vào hướng phi trường, ghé quán cơm Niêu đường Nguyễn tri Phương. Quán có máy lạnh thu hút khách hàng khá đông đảo. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào các khung cửa kính bóng lộn soi rõ những khuôn mặt trong tuổI xấp xỉ về hưu. Nhân viên mặc đồng phục quần xanh đậm và chemise vàng vui mắt. TớI quán này Thọ luôn luôn gọI món cá kho tộ, rau thiên lý xào tỏI và canh ổ qua nhồI thịt bầm. Cậu nhân viên trẻ tuổI bưng mâm đồ ăn ra, mừng rỡ nhận mặt thầy Tú dạy toán. Trò lễ phép chào rồI kể lể:

---Con mớI vô làm hè kiếm thêm tiền túi. Con dị quá thầy ơi! Con chỉ sợ tụi bạn con thấy!

Thầy trấn an trò:

---Mấy trò cứ ỷ lạI vào tiền cha mẹ mớI đáng dị. Tự lập như con là điều đáng ngợI khen!

Mặt trò bồI hồI cảm động. Thọ bồI thêm:

---Ở ngoạI quốc các sinh viên đi làm dịp hè là chuyện thường tình.

Trò tò mò:

---Thưa cô, cô ở nước ngoài?

Thọ chốI phắt:

---Không. Cô ở Đà nẵng. Đây là cô nghe Việt kiều kể lại. Các cháu cô ở bên Mỹ cũng đi làm thêm như con.

Trò nhìn thầy cô chan chứa cảm tình và bỗng nhiên trò bạo dạn hơn:

---Thưa cô, cô là vợ thầy?

Thọ tính ưa giỡn:

---Cô không phảI vợ thầy nhưng mà thầy là chồng cô đó con!

Trò và thầy cườI dòn dã. Trò lấm lét nhìn quanh không thấy bóng dáng ông chủ quán đâu, an tâm tiếp tục quay thầy :

---Dạ thầy mấy tuổI rồI thầy?

Thọ nói hớt:

---Con đoán thử coi thầy mấy tuổI?

Giọng trò thành thật:

---Dạ thầy khoảng 60.

Nụ cườI của thầy gượng gạo đau khổ. Thọ được dịp cườI ngặt ngoẽo. Mụ khen:

---GiỏI lắm! Con đoán gần đúng đó. Chỉ sai 1 tuổI thôi. Thầy 61 tuổI rồi !

Trò hí hửng đã thu thập nhiều tin tức nóng hổI về thầy. Thọ quan sát vẻ thật thà trên khuôn mặt cậu thư sinh lớp 11, nghĩ thầm đây đúng là dịp ta đánh giá được tuổI của mình. Mụ cất giọng ngọt ngào kiếm điểm trước:

---Con đoán thử xem cô bao nhiêu tuổI?

Trò nhìn chằm chặp vào mụ. Mụ hồI hộp chờ đợi…

---Dạ cô khoảng 50.

Ôn Tú khoái trá cườI vang vì mụ thường hay khoe khoang ai cũng khen mụ trẻ. Mụ chớI với bởi đã nuôi hy vọng nó sẽ đoán mụ 40. Hay ít ra cũng 45! Mà thôi cũng may là nó cho mụ trẻ hơn 2 tuổI và trẻ hơn ôn Tú cả chục tuổI! Mụ than thầm: “Vậy là mình bị xếp vô hàng ngũ niên rồi. Nếu làm biếng thoa kem dưỡng da sáng tối thì chắc còn tệ nữa! Không chừng mình bị kêu bằng cụ!”

Đêm giã từ

Thấm thoát đã tới ngày Thọ vô Sài gòn trở về lại Pháp. Ngày vui qua mau…Những cánh hoa xinh đẹp của mụ Út cắm nghệ thuật trong chiếc giỏ mây giờ đây cũng héo queo tàn tạ. Ôn Tú chở Thọ vào tiệm chè mè đen. Ôn không hảo chè nên chỉ ngồI đợi. Thông thường mụ ăn hai chén nhưng nghĩ thầm ngày mai ta giã từ Đà nẵng, ngày trở về còn xa tít mù khơi nên mụ quất luôn 3 chén.

11 giờ đêm. Mụ yêu cầu ôn Tú chở đi một vòng. Xe chạy ngang nhà Trần thị Kim Quy đường Hàm Nghi, mụ rơm rớm nước mắt bùi ngùi nhớ tới con bạn cùng lớp Phan châu Trinh. Nhớ da diết hồI năm 77, 78 hai đứa trở nên thân thiết. Tối nào cũng vào giờ này, hai đứa còn ngồi trước hiên nhà tâm sự vụn vặt không nỡ chia tay. Mỗi lần thấy bóng dáng ông chồng Thọ tới đón về, mụ Quy dẫy nẩy trách: “Anh tới chi mà sớm rứa!”.

Thời gian qua với bao nhiêu bạn cũ và bạn mới, Thọ nát lòng nghiền ngẫm chân lý: “Quen biết đầy thiên hạ ---Tri kỷ được mấy người!”.

***

Hôm nay ngồi đây bên trờI Tây viết những dòng chữ này, những kỷ niệm với mụ Quy bỗng hiện ra tựa một cuốn phim sống động. Trên đôi gò má lấm tấm đốm tàn nhang xuất hiện nhiều nét nhăn tuổi lão, những giọt lệ thương nhớ bạn hiền tha hồ rơi tự do như tâm hồn tự do của Thọ, một đặc điểm bị nhiều ngườI lên án nhưng được mụ Quy yêu thích. Thọ chợt nhớ tớI hai câu thơ của một ngườI bạn cùng lớp đã sáng tác khi anh nhập ngũ binh chủng không quân, trong thờI gian nữ sinh Kim Quy còn hiện diện trên cõi đời này. PhảI chi mụ Quy được đọc thì chắc mụ sẽ khoái chí vì đàn bà ai cũng thích được đàn ông khen, mà giá trị hơn nữa là được khen bằng vần thơ !

Nụ cười ai đó ta say

Giờ đây mơ ước theo mây về trời.

Thọ lập đi lập lại trong đầu « Giờ đây mơ ước theo mây về trời !» như một điệp khúc ai oán.

Mụ ngồi im thật lâu bất động…

 

France, Noël 2004