Đường Về Quê Cũ
- Phần 2 -
|
Họp mặt PTG hè 2005 |
Họp nhóm bạn cũ
Quán Sông Trăng thơ mộng với những cây cỏ xanh tươi, tọa lạc trên đuờng Sô Viết Nghệ Tĩnh. Chín ôn mụ họp mặt : Trực, Liên, Thoa, đại ca Nhi, Toàn, Yên, Thọ, Tuyết và Nguyễn thị Liên. Cả bọn tươi cười hớn hở chụp hình nhưng xui xẻo máy hình nhõng nhẽo không chịu làm việc!
Đặc biệt món heo luộc Khuê Trung của xứ Quảng. Những lát thịt nạc cắt mỏng dính, cả hai đầu là mỡ và da trông thật lạ mắt ! Món bánh bèo, nem lụi tàm tạm. Bò nướng sao chua lè chua lét ! Cả bọn phàn nàn thì được đầu bếp đổi lại dĩa khác nhưng cũng không khá hơn. Món bò nướng chua thay thế bằng món bò nướng ngọt đường.
Thỉnh thoảng cả bọn giật mình ngạc nhiên về tiếng chuông điện thoại loại kích động nhạc quằn quại. Ngừng ăn vễnh tai nghe lóm mẫu đối thoại bao trùm bí hiểm : « Cô kêu lộn số rồi ! » Mấy mụ nhao nhao:
---Làm chi có chuyện lộn số! Nghi ôn Trực quá!
Một lát sau nhạc giật gân lạI vang lên. Mấy mụ tạm đấu hót theo dõi ôn Trực.
---Alô….không phải….đây không phảI hãng may.
Thọ mở màn chọc ghẹo:
---Liên coi chừng nghen ! Nảy giờ toàn là lộn số không hà!
Một ôn nhìn bà xã của Trực, nói:
---Thôi đừng có đốt nhà ôn Trực nữa!
Thọ thêm vào:
---Năm ni Trực chơi bạo hí! dùng nhạc điện thoạI kích động yéyé.
Ôn Trực phân trần:
---TạI thằng con nó gài.
Một mụ nói:
---Ờ, nó gài mà mình chịu quá nên mình để luôn!
Nhìn nét mặt ôn Trực phơi phớI hồi xuân, Thọ chọc tiếp:
--- Trực từ nay có thêm tên mới nghen, Trực thác loạn !
Cả bọn cười vang hoan nghênh, chỉ mình ôn Trực dẫy nẩy : “Tên ghê quá ! thôi đổI dùm tên khác đi !”.
Đại ca Nhi than thở vì một sự hiểu lầm giữa Thọ và bà xã bởi sự vô ý của đại ca mà đại ca bị cấm vận 2 tháng. Thọ được dịp chọc ghẹo : « Tiêu chuẩn xưa nay của đại ca là 3 tháng. Cấm vận 2 tháng thì có ảnh hưởng gì đâu !» Cả bọn lại cười héhéhé.
Khi ra về được đại ca Nhi cho quá giang. Đại ca lèo lái chiếc deux chevaux giữa rừng xe hai bánh một cách tài tình. Thọ và Liên ngồi băng sau ôn lại những kỷ niệm tuổi học trò. Liên đang kể về chuyện TvHùng xưng danh Lệnh hồ Xung và gọi Liên là Doanh Doanh thì Thọ nghe tiếng léo nhéo sừng sộ của một tay phóng Honda ngang cái vèo. Tiếp theo là giọng Thoa hỏa diệm sơn hốt hoảng : « Thôi rồi ! Đường một chiều anh ơi !». Đại ca Nhi tấp xe vô lề ngao ngán nhìn hàng loạt xe gắn máy chiếu đèn ào ào phóng ngược chiều. Đại ca như mèo rình chuột, đăm chiêu nín thở chờ đoàn xe thưa thớt. Những câu nói ngắn ngủi biểu lộ sự căng thẳng của hai vợ chồng : « ---Ra được chưa anh ? » « ---Không, chưa được » « ---Ra đi anh !», trong khi Thọ và mụ Liên tỉnh queo mải mê nói chuyện.
…..Và rồi đại ca Nhi thở phào nhẹ nhõm bẻ quặt tay lái tìm được lối đi. Xe phom phom băng qua đường phố Sài gòn độ chừng mươi phút thì lại nghe giọng đại ca áo não bực bội :
---Thôi rồi, lạc đường rồi !
Thọ xía vô :
---Lạc đường là chuyện thường. Lái xe bên Pháp cũng dễ bị lạc lắm anh !
Không khí trong xe ngột ngạt như đang ngồi trên thùng thuốc súng. Thọ không dám chơi dại chọc giận tài xế. Tạm ngưng tán dóc với Liên, Thọ lải nhải an ủi đại ca Nhi :
---Có sao đâu ! thì cũng nhờ đi lạc mình mới khám phá ra được những con đường lạ.
Thoa hỏa diệm sơn áy náy, làm như mụ chịu trách nhiệm vì mụ là chuyên viên chỉ đường cho phu quân từ bấy lâu nay. Mụ chắt lưỡi nói nho nhỏ một mình (nhưng Thọ nghe hết) :
---Lạ ghê ! Mình là dân đóng đô Sài gòn mà cũng bị lạc đường !
Mụ nói thêm với Thọ :
---Mi đừng có viết truyện kể chuyện bị lạc đường nghe chưa !
Thọ cười hì hì chọc mụ :
---Để coi đã !
Thoa hỏa diệm sơn ngán ngẩm làm thinh. Mụ quay kính, thò đầu ra ngoài hỏi đường thì bất ngờ nhạc điện thoại reo vang. Mụ trao máy cho Thọ. Giọng Hoàn trinh nữ bên kia đầu dây sốt sắng:
---Mai mi tới Đà nẵng mấy giờ? Tao sẽ đi đón mi.
---Thôi khỏi, đón chi mất công. Mi lo bán hàng đi!
--- Tao đón được mà! Chủ nhật tao nghỉ.
---Đừng đón mất thì giờ. Tụi mình gặp sau mà.
---Con khỉ ni thiệt ! Mắc mớ chi mi không cho tao đi đón !?
Con khỉ cười khẹt khẹt cúp máy.
Đà nẵng
Thọ đẩy xe hành lý ra cổng phi trường Đà nẵng, tròn mắt ngạc nhiên thấy Hoàn trinh nữ cười toe toét đứng cạnh ôn Tú.
---Tao chịu thua mi rồi. Săn tin đâu ra mà tài rứa mi ?
---Tao phôn vô Sài gòn nghe mụ Lý nói mi ra phi trường hồi 3 giờ. Tao đoán chừng ra đón đại. Thấy ôn Tú và hai đứa cháu của mi đây là tao chắc ăn rồi ! Ôn Tú ni thiệt ác ôn, tao phôn hỏi mà ôn dấu, ôn nói ôn chưa biết chắc chắn.
Thọ chớp chớp mắt cảm động :
---Tại tao dặn ôn đừng nói. Tao ngại mất công mi.
Ghé nhà bỏ hành lý xong, ôn Tú phóng xe theo hai đứa cháu theo hướng Bãi Bụt.
Mới một năm thôi mà Bãi Bụt hoàn toàn đổi khác. Những ngôi nhà chòi lợp lá xuất hiện trên bãi biển. Một piscine nước trong xanh dành cho con nít và đám đàn bà nhát gan lội bì bõm. Em Thông càng ngày càng phát phì, bệ vệ ngồi với hơn chục mạng đực rựa. Trên bàn la liệt vỏ chai bia và những dĩa đồ nhậu dở dang. Không xa lắm hơn chục phụ nữ cùng một tiểu đội con cháu ngồi chò hỏ dưới đất, bao quanh các mâm đồ ăn thịnh soạn. Em Thông dò ý:
---Chị thích ngồi với đám đàn ông tụi em hay với đám đàn bà.? Tùy ý chị.
Thọ bật cườI:
---Em còn phảI hỏI! Nam nữ bình quyền mà!
Trao cho Thông cuốn kỷ yếu Phan châu Trinh, Thọ kể công:
---Chị đem từ San José về cho em đó.
Thọ buộc miệng nói thêm:
---Đây có ai dân Phan châu Trinh không?
Một cái đầu quay lạI vớI vẻ mặt ngạc nhiên:
---Có phảI cô Mộng Hoàn gởI cho em cuốn kỷ yếu 30 năm không chị? Em là Võ minhTrí đây.
Thật là một sự ngẫu nhiên bất ngờ !
Sông và biển
Thọ ngồi với gia đình Thông ở quán Hana Kim Đình. Quán xây trên sông Hàn giả làm du thuyền. Đồ ăn ở đây không ngon nhưng chém tiền rất bạo. Ngồi ngoài balcon ngắm cảnh trời trăng mây nước lồng lộng gió, khách được hưởng cảm giác sang trọng nhờ cành hoa hồng tươi đỏ thắm trong chiếc lọ thủy tinh, nổi bật trên bộ bàn phủ khăn trắng toát.
Bờ sông Hàn năm nay mang bộ mặt hoàn toàn mới mẻ…
Các quán cóc bị giải tỏa. Mới xuất hiện hàng lan can vừa tầm tay chống chạy dọc theo bờ sông, tiện cho thiên hạ an tâm tựa người ngắm dòng nước lặng lờ trôi. Bờ sông được lót gạch sạch sẽ và cấm đậu xe, nhường lối cho thiên hạ thơ thới dập dìu dạo mát.
Đặc biệt từ 4 giờ rưỡi sáng tấp nập người đi bộ thể dục. Các bô lão chỉ cầu mong duy trì sức khỏe. Đám phụ nữ sồn sồn chứa chan hy vọng… trong một ngày không xa, vóc dáng mình sẽ thon gọn như người mẫu thời trang, tha hồ được đám đàn ông đắm đuối ngưỡng mộ.
Đám đực rựa chịu khó dậy sớm chỉ chiếm thiểu số. Phần đông ngoan ngoãn chấp hành lịnh bà xã. Một số sầu lẻ bóng ra đây trước là dãn gân cốt, sau là rửa mắt ngắm các bà các cô. Thiên hạ bàn tán trên con đường này đã nẩy nở biết bao nhiêu mối tình vụng trộm ! Nhiều ông chồng đau khổ hối tiếc đã không theo canh chừng vợ. Một nạn nhân bị cắm sừng nghẹn ngào tâm sự :
« ---Tui cứ tưởng con vợ già của tui mập thù lu không ai thèm để ý. Có ngờ đâu ! … ».
Thọ triết lý ba xu « ---Cũ người mới ta mà ông ! ».
Xa hơn là đại lộ Phạm văn Đồng thẳng tắp chạy ra biển Mỹ Khê với những hàng cây được cắt tỉa xinh xắn, chen lẫn lá hoa muôn màu sặc sỡ. Vùng đất mới qui hoạch ở đây giá trị khá cao, 1 mét vuông giá 15 triệu đồng( 1.000 usd).
Quán nhậu san sát mọc dài trên con đường lộng gió đại dương. Đúng là Đà nẵng nổi danh có nhiều quán nhậu nhất Việt nam ! À, quên kể Đà nẵng còn được nổi danh ít tệ nạn xã hội nhất Việt nam !
Quán Diệp Á tương tự như bao nhiêu quán nhậu khác, cũng những bộ bàn nhỏ và những chiếc ghế nhựa thấp lè tè khắng khít vào nhau. Giới mày râu chiếm 90% khách hàng. Uống bia nhiều hơn ăn. Các em chiêu đãi xinh đẹp chờ chực ly nào vơi chút xíu là nhào tới châm đầy không chậm trễ.
Thọ thèm uống bia với nước đá nhưng ngại đau bụng, đòi cho được bia ướp lạnh. Nhân viên mang ra một cái sô trắng đã ngã màu vàng ố cáu bẩn, dường như cả năm không được chùi rửa. Thọ chê thì ôn Liêm cười :
---Con đường này là quán nhậu bình dân. Tuy kém vệ sinh nhưng không khí thoải mái lắm !
Thoải mái thật ! Không ai cần khép nép giữ gìn ý tứ. Miệng nhai ngồm ngoàm. Nói cười ha hả.. Nâng ly « dô dô» vang rân. Quí ông uống nhiều hơn ăn. Là phụ nữ duy nhất trong đám nhậu, Thọ phá mồi thỏa thích (tội nghiệp mấy bà bạn rất khoái ngồi quán nhậu nhưng các đấng phu quân tuyệt đối cấm).
Đặc biệt loại quán nhậu này không có toa-lét. Quí ông tự nhiên trút bầu tâm sự đằng sau quán, nơi cỏ dại um tùm mọc hoang. Thọ uống cầm chừng, không dám năm mươi phần trăm hay trăm phần trăm như mấy ông, cương quyết tránh nạn « zét-toa-lô » lộ thiên.
Ngạc nhiên theo dõi ôn Liêm, ôn Tú và ôn Tuấn chăm chú cạo hơn chục cái nắp chai bia Larue superior, lẩm nhẩm đọc : « Cám ơn bạn đã chọn bia Larue. Xin mời bạn uống tiếp ».
Thọ hỏi ra mới biết hiện nay đang sôi động phong trào xổ số dụ dỗ khách hàng. Thọ tò mò :
---Nếu trúng thì được thưởng món chi ?».
Ôn Liêm trả lời :
---Được 1 chai bia uống chơi thôi !
Thọ chê :
---Chai bia 6.000đồng(35 cents USD) ít quá ! Lô độc đắc chiến không anh ?
---Xe Land Cruiser sơ sơ 40 ngàn đô Mỹ đó !
Thọ hớn hở :
---Chút nữa mấy anh khui chai mới đưa Thọ cạo cho. Có khi trúng đó !
Ôn Tú lắc đầu cười :
---Sức chi trúng nổi ! Mình đâu phải cán bộ gộc mà đòi trúng !
Thấy mặt Thọ ngẩn ra không hiểu, ôn Liêm giải thích :
---Thời bây giờ người ta hối lộ kiểu mới đó mà ! Trong quán nhậu họ dàn cảnh tặng cho cán bộ một nắp chai bia. Cán bộ cạo trúng la to lên: “TrờI ơi, tui hên quá ! Tui trúng Land Cruiser nè trời !». Vậy là cả quán nhốn nháo và nhà báo tới làm rùm beng. Rốt cuộc cán bộ nuốt ngon ơ, khỏi lo sợ bị nhà nước điều tra lôi thôi.
Thọ gật gù :
---Cha nào nghĩ ra màn hối lộ này thiệt là độc quá !
Càfé và quán nhạc
Năm nay Thọ biết thêm vài quán càfé. Càfé Lặng Lẽ đường Hoàng Diệu . Càfé Trân Trân đường Nguyễn Hoàng. Quán nào cũng chủ yếu nhạc họTrịnh với giọng ca Khánh Ly.
Phòng trà Ngọc Anh đường Trần Phú chuyên chơi nhạc sống, chủ yếu hát nhạc tiền chiến. Rất tiếc mấy mụ ham nói chuyện ồn quá làm Thọ mất dịp thưởng thức những tài năng mới.
Cả bọn vào lại Càfé Cung Đình đường Yên Báy. Nơi đây nhạc đủ loại. Thọ và đám bạn Phan thanh Giản gồm ôn Tú, ôn Liêm, mụ Long và mụ Út ngồi ngoài trời dưới lùm cây xanh. Máy phun hơi nước mát rượi làm loài muỗi đói thất nghiệp và Thọ được yên thân.
Dạo sau này mụ Út bỗng nhiên thay đổi tính nết. Bất cứ lúc nào mụ cũng lật đật ra vẻ nhân vật quan trọng vô cùng bận rộn. Câu mở đầu của mụ : « ---Tao bận lắm ! Phải đi ngay!», nhưng khi Thọ và Hoàn trinh nữ đẩy đưa câu chuyện thì mụ ham nghe cả tiếng. Có lẻ mụ đang ở trong thời kỳ rối loạn tiền mãn kinh. Thọ bàn với Hoàn trinh nữ cho mụ Út một tên mới, hai đứa cười đắc ý với cái tên Út búi rụi.
Út búi rụi nhắc tới người bạn thân của ôn Tú hiện đang tu nghiệp Sài gòn.
Mụ Long và Thọ chưa quen ôn Phước nhưng nghe tiếng nhà tiến sĩ giáo dục này nổi danh nhút nhát và đạo mạo, điều đó khơi động tính nghịch ngợm chọc phá thiên hạ của hai mụ. Út búi rụi đang phôn nói chuyện với ôn Phước, mụ Long giật điện thoại mở giọng gốc Quảng nam :
---Em đây anh Phước ơi, anh đang làm chi đó anh ?
Ôn Phước ngạc nhiên cười hề hề :
---Alô alô, ai đó ? Cô nào đó ?
Mụ Long nũng nịu:
---Bộ anh không nhớ em sao anh Phước!? Em nè! Anh đang đứng hay đang nằm rứa anh ?
Ôn Phước còn đang sửng sốt về câu hỏi kỳ lạ thì Thọ giật điện thoại, giả giọng Huế trọ trẹ:
---Anh Phước ơi còn em nữa đây nì! Anh nhận ra em không?
Một giọng Quảng Ngãi rụt rè:
---Không, tui không nhận ra cô. Xin lỗi cô là ai?
Thọ nín cười tiếp tục :
---Răng mà anh mau quên rứa anh Phước hè ! Hồi xưa tụi mình đi đò với nhau trên sông Hương tề !
Giọng đàn ông cười hi hí bối rối.
Trước khi giao điện thoại cho mụ Long chọc tiếp, Thọ nói nhanh :
---Thôi anh hí ! Có người muốn nói chuyện với anh nì.
Bỗng nhiên ôn Phước phun ra một câu trái với bản chất e lệ cố hữu :
--- Anh hôn em nè!
(Có lẻ sau đó cả người ôn nóng ran, mặt phừng phừng như say rượu, không ngờ mình chơi bạo dám chọc gái...già!)
Cả bọn được dịp cười ngặt nghẻo.
Út búi rụi ngao ngán lắc đầu:
---Tụi bây phá quá! Ôn Phước chưởi tao chết!
Furama nằm trên đường Hồ xuân Hương, gần sát bãi biển Mỹ Khê. Furama của Đà nẵng và Caravel của Sài gòn là hai khách sạn được chấm điểm cao nhất vùng Đông Nam Á. Furama có 200 phòng, phòng mắc nhất 400 usd và rẻ nhất 80 usd. Vợ chồng em Thông rủ ôn Tú , Thọ và đám bạn Việt kiều Mỹ tớI đây nghe nhạc. Ban nhạc Phi luật Tân có 3 em ca sĩ mặc mini-jupe và mang bốt đen cao tới đầu gối. Ba em múa may quay cuồng theo tiếng nhạc kích động giật gân thấy bắt chóng mặt. Điểm đặc biệt ca sĩ Phi hát thêm nhạcViệt, phát âm rõ ràng và hay không thua gì ca sĩ Việt nam.
Tiệm nhảy VIP đường Đống Đa chơi nhạc sống đủ loại. Đặc biệt không thiếu các em yéyé hở đùi, hở ngực. Tiệm có nhiều khách ngoại quốc và Việt kiều chi tiền đẹp nhưng Thọ thất vọng về ly cam vắt pha nước nhạt nhẽo. Xui xẻo Thọ ngồi trên chiếc ghế có rệp. Mụ đau khổ vừa gãi vừa ngắm thiên hạ dìu nhau ra sàn nhảy.
Phòng trà Ánh Hà đường Hoàng Diệu năm nay sửa sang rộng rãi, cách bài trí mỹ thuật hơn. Ca sĩ Ánh Hà có giọng hát Khánh Ly cũng được tân trang. Trông nàng mới mẻ với áo dài hở cổ kiểu bà Nhu , hai tay áo voan mỏng ngắn tới khuỷu tay. Tuy nhiên vì hát nhạc buồn họ Trịnh nên nét mặt nàng vẫn giữ vẻ táo bón. Thọ yêu cầu Áo lụa vàng nhưng không tặng hoa quấn lộc kiểu Bảo tư bản chơi nổi hồi năm ngoái. Vậy là ca sĩ mất cơ hội nhếch môi cười. Năm nay vắng bóng ca sĩ Minh Thuận. Thay thế là một nam ca sĩ có giọng ca vô cùng đầm ấm, dư sức làm những trái tim phụ nữ từ 15 đến 75 thổn thức.
Phòng trà Tiếng Dương Cầm năm ngoái ở trong hẽm nhưng nay dời ra đường Hoàng văn Thụ. Bà chủ kiêm ca sĩ có giọng ca ngọt ngào, tiếc thay nàng không chăm sóc trang phục khi trình diễn. Điều này làm thính giả có cảm tưởng họ không được tôn trọng.
Thọ thích nhất tới Hawaii đường Trần quí Cáp, chuyên chơi nhạc sống thập niên 60. Nam chủ nhân là một tay chơi Việt kiều Mỹ có khiếu bài trí thanh nhã. Không khí ấm cúng. Tiếp đãi lịch sự. Cam vắt nguyên chất không bị pha nước như các quán khác. Các nữ tiếp viên và nữ ca sĩ mặc robe sặc sỡ, trên đầu đội vòng hoa . Ban nhạc nam mặc chemise hoa hòe ngắn tay kiểu dân Hawaii trông thật vui mắt. Nữ chủ nhân diện robe de soirée đen, chơi piano điêu luyện. Nghe đâu nàng và mấy người trong ban nhạc là dân quốc gia âm nhạc, do đó bài bản chọn lọc và cách hòa tấu du dương đạt trình độ.
Apsara tiệm ăn đường Trần Phú sang nhất Đà nẵng, là nơi tụ họp của những tay có máu mặt (Thì ra mình cũng có chút xíu máu mặt! hihihi!!!). Tối nay có sự hiện diện Bí thư Nguyễn bá Thanh, Chủ tịch thành phố Hoàng tuấn Anh và ĐạI tá Giám đốc Công an thành phố Đà nẵng. Một vài tay công an chìm nai nịt súng ống lẩn quẩn đâu đây...
Tiệm trang trí theo lối Chàm lạ mắt và trang nhã. Toa- lét sạch sẽ sang trọng. Đồ ăn tương đối ngon và trình bày mỹ thuật. Ban nhạc chơi đàn tranh, cò, sáo…réo rắc. Các vũ nữ trẻ trung mặc xiêm Chiêm Thành màu vàng Hoàng hậu, hở rún khoe làn da bụng nõn nà. Các em uốn éo tấm thân mảnh mai theo cung điệu nhạc cổ hòa nhịp kích động vừa phải (rất thích hợp với lứa tuổi sồn sồn !). Thọ say mê nhìn không chớp mắt quên cả ăn uống. Chao ơi là mê ly hấp dẫn !
Tới Thủy Hoa Viên đường 2/9 đã thấy Thông và đám bạn ngồi bên cạnh đống vỏ chai bia. Thọ quở :
---Tới lâu chưa mà uống dữ rứa ?
Thông cảm khái ngâm thơ :
Trăm năm bia đá cũng mòn
Bia chai cũng bể chỉ còn …bia ôm !
Đường hầm đèo Hải Vân
Thiên hạ bàn tán đường hầm đèo Hải Vân mới khánh thành chưa lấy lộ phí. Khởi sự từ năm 2000 và hoàn tất 2005. Người ta đi coi rần rần. Gia đình và bạn bè Thọ gần 15 mạng rủ nhau trực chỉ hướng đèo Hải Vân. Đường hầm dài 6 km, rộng rãi, đèn điện chiếu sáng giống những con đường hầm bên Pháp. Nghe đâu có thêm một đường hầm secour phòng khi đường hầm này xảy ra tai biến.
Người lái xe hơi khoái chí được chạy nhanh trong đường hầm, trái lại tuyệt đối cấm xe hai bánh. Từ ngày đường hầm hoạt động, xe cộ thưa thớt nên nạn cướp giật ở vùng đèo Hải Vân xảy ra liên miên vào lúc trời vừa tối.
Mùa thi cử
Cô em dâu của Thọ dạo này cương quyết không đụng tới các món ăn mặn. Nàng tuyên bố một câu xanh dờn :
---Em ăn chay 2 tháng.
Thọ suýt bị sặc ngụm bia trong miệng.
---Em nguyện chi mà ăn chay tớI hai tháng lận?
---Thằng út thi vào đạI học.
Thọ chọc mẹ thí sinh:
---Bộ em tính mua chuộc Thần Thánh hả?
Nàng cườI cườI không trả lời.
Ngắm thằng cháu 18 tuổI mặt mũi sạch sẽ, chỉ tiếc bộ mông của nó núng nính như đàn bà chửa vớI sức nặng hơn 80 kí và chiều cao 1m 70. Thọ quở:
---Ăn ít lạI đi con. Con giống Sumo rồI đó!
Mẹ thí sinh hốt hoảng:
---Chị đừng nói rứa! Nó phảI ăn nhiều cho có sức học thi.
Ba thí sinh nói giỡn:
---Học, học nữa thì …hộc máu!
Thọ cườI hihihi và bị nấc cụt. Phần thằng cháu được khuyến khích, thoảI mái nốc hết ly nước ngọt, khui thêm chai mớI và vung đũa gắp thịt lia lịa.
Thọ ngạc nhiên được biết phong trào học thêm đang rầm rộ phát triển tạI Việt nam. Ngay cả những đứa bé học lớp mẫu giáo cũng đóng tiền học thêm. Một bà mẹ kể: “Đóng tiền học thêm rồI còn phảI tốn tiền mua da-ua( yaourt )nữa! Cô giáo có óc thương mạI bán đồ ăn dụ con nít. Thằng con tui phân bì bạn nó được ăn hai hủ, nhìn thèm chảy nước miếng! Vậy là tui xót ruột phảI đóng tiền cho nó ăn hai hủ”.
Một bà mẹ khác than: “Nếu không đóng tiền cho cháu ở lại học thêm thì cháu bị cô đì tộI nghiệp!”.
Chế độ thi cử hoàn toàn thay đổi. Học hết lớp 12 đủ điểm trung bình được cấp chứng chỉ tương đương bằng tú tài hai. Quan trọng nhất là thi vào đạI học. Đậu đạI học được coi như ra trường 80%. Học luyện thi là cơn sốt thờI đạI của xã hộI Việt nam! Có em học như chạy show, 2 thầy toán, 2 thầy lý hóa, thầy anh văn. Những nhà khá giả thuê thêm một thầy phụ trách dò bài. Phụ huynh nghèo chạy tiền bở hơi tai, phảI hốt hụI là chuyện bình thường (mụ Bảo tư bản càng ngày càng phơi phới!).
Những em thi vào môn D cũng học thêm văn. Môn văn xứ mình lạ lắm! Thí sinh không cần tài năng sáng tác. Thí sinh chỉ cần học thuộc lòng như con két một số bài mẫu.
Vợ thầy toán, lý hóa tha hồ hốt bạc! Gặp hên thầy còn được phụ huynh thưởng phong bì khi con họ thi đậu vào đạI học.
TộI nghiệp thầy sử địa, công dân…tủI thân triền miên vì má bầy trẻ thường chép miệng than thân trách phận vu vơ…Nhất là thầy thể dục, đã không thu nhập phụ trộI mà bản năng tự nhiên cần bồI dưỡng hơn các thầy khác!
Cha mẹ thờI nay vẫn khoái cho con thi vào ngành y, dược, kỹ sư. Điểm kỳ lạ bác sĩ mớI ra trường của nước Việt nam mức lương thấp nhất, chỉ có 500 ngàn đồng một tháng(35 usd), trong khi giáo viên được 1 triệu đồng (giáo sư ngày xưa nay bị đổI tên thành giáo viên cấp 1,2,3).
Sau khi thi bách khoa ở Hòa Khánh, thằng cháu Thọ sửa soạn ra Huế thi ngành y khoa.
Do lượng thí sinh và phụ huynh đến Huế trong đợt thi này đông, có cả cô, dì tiện xe sốt sắng hộ tống cháu, sẵn dịp đi chơi luôn, nên đã xảy ra tình trạng kẹt xe tạI một số tuyến đường chính trong thành phố Huế và cầu Trường Tiền.
Xe ôm trúng mối. Các tiệm càfé trước cổng trường đông nghẹt phụ huynh chờ con. Có nhóm ngồi chò hỏ tán dóc líu lo vớI các phụ huynh khác rất thân tình mặc dù chưa hề quen biết. Bà nọ khoe đêm qua cho con ở khách sạn hạng sang để con được yên tĩnh ngủ ngon trước ngày thi.
Hôm đó Đà nẵng có mưa lớn nhưng phụ huynh vẫn kiên nhẫn độI mưa đứng chờ trước các điểm thi.
Thí sinh vừa bước ra khỏI phòng thi được cha hoặc mẹ (có khi cả hai) nhào đến hỏI tớI tấp:
---Làm bài được không con?
Cho dù biết đã tiêu tán đường nhưng ngạI làm cha mẹ thất vọng, phần đông thí sinh gượng gạo trả lờI “dạ được”. Điện thoạI di động xử dụng tốI đa, hiền mẫu báo cáo tình hình cho gia đình và cho cả bạn thân. Đấy cũng là phương thuốc chống stress.
Mùa thi vào tuần lễ đầu tiên của tháng 7 nhưng đến giữa tháng 8 mớI có kết quả. Cha mẹ sốt ruột còn hơn thí sinh. Những ngườI mẹ sống trong khắc khoảI lo âu, hồI hộp chờ đợI bảng vàng của con đến nổI mất ăn mất ngủ. ThờI gian này là cao điểm chiến dịch coi bói, tu bổ lạI mồ mã tổ tiên, cúng chùa, cúng cô hồn…cầu khẩn cho con có tên trên bảng vàng. Thọ nhớ tờ báo Việt bên Pháp lên tiếng: “ Phật giáo Việt nam đang bị biến chất. Hiện nay phần đông dân chúng lẫn lộn đạo Phật và đạo Ông Bà. Ngày rằm mồng một tấp nập thiện nam tín nữ tớI chùa làm lễ xá tộI và cầu xin mở cửa âm ty cho phép cô hồn đi chơi. Buồn thay sư sảI ít chú trọng quảng bá giáo lý tinh túy của đạo Phật!”.
Trưa nay xảy ra hiện tượng lạ…Mùa hè Đà nẵng nóng điên ngườI nhưng Thọ và mẹ của thí sinh trang phục vô cùng kín đáo! chemise dài tay, nút gài kín cổ, bộ mặt trần trụI không tô điểm phấn son như thường lệ.
Chiếc taxi chở thí sinh, mẹ, sư huynh và cô ruột của thí sinh hướng về Non Nước. Xe dừng tạI chùa Phật Tông Tự. NgôI chùa có nhiều cây cảnh xanh tươi, vắng khách vãng lai, không khí tĩnh mịch vô cùng êm ả. Mẹ thí sinh thắp hơn chục cây hương, cúi đầu lâm râm khấn vái, gương mặt cực kỳ thành khẩn. Mặc dù cô của thí sinh vô cùng lạc quan về tương lai của thằng cháu, vì đã được thầy Tú và cô giáo Điểu(cựu học sinh Phan thanh Giản) cho biết nó thông minh học giỏI, nhưng cô cũng thành khẩn quỳ trước Phật đài, lâm râm khấn: “Con cầu xin đức Phật ban cho con và những ngườI trong gia đình con tâm được thanh tịnh, bớt tham sân si”.
(Cô muốn xin “hết” tham sân si nhưng nghĩ là hết sao được mà hết! Vậy là cô quyết định dùng chữ “bớt” cho hợp lý . Cô tính rồI! Nếu chẳng may thằng cháu học tài thi phận thì nhờ tâm thanh tịnh, cả nhà sẽ ít buồn khổ hơn!).
Sau khi thắp hương khấn vái, thí sinh rút ra một phong bì có nhiều miếng giấy trắng chi chít chữ. Cô cườI cườI mở màn chọc ghẹo thằng cháu:
---Con coi chừng viết lộn số báo danh là thằng khác đậu đó!
Thí sinh chột dạ, ghé mắt đọc, bỗng la lên:
---Mẹ ơi mẹ, mẹ viết lộn số rồi. Số 0 mà mẹ viết thành chữ D.
Cô nín cườI hù thêm:
---Viết trật thì ai biết đâu mà phò hộ!
NgườI mẹ hốt hoảng:
---Chị có viết không? TrờI ơi không đứa mô đem viết à? Chạy ra hỏI tài xế taxi thử coi!
NgườI mẹ phân trần:
--- Cha con nó không lo chi cả. Cái chi cũng em !
Đứa con trở lui với cây viết Bic trên tay, người mẹ thở dài nhẹ nhõm. Tờ giấy lý lịch và tờ bạc nặng ký mới toanh được xếp thẳng nếp bỏ vào bì thư.
Bước vào phòng tiếp tân vắng lặng, cả bọn cung kính chào nhà sư trụ trì. Sư trạc độ ngũ tuần, mặc bộ đồ vải nâu tu hành nhưng mái tóc sư dài chấm ngang vai, hao hao giống đạo sĩ trong các phim kiếm hiệp. Thằng cháu lớn thầm thì :
---Cô ơi, sư này đặc biệt ở trong hang đá. Mình hên lắm mới gặp được sư đó. Có khi sư nhập thất trong hang mấy ngày liền không bước ra ngoài.
Cô ghé tai thằng cháu nói nhỏ :
---Con dẫn cô vô hang coi được không ?
---Không được đâu cô. Chỗ cấm mà !
---Cô ơi, người ta nói sư giỏi lắm ! Nhiều người tới nhờ sư ra tay cứu độ đó.
Cô thấp giọng :
---Sư làm chi mà giỏi ?
---Có người bị ma nhập tàng tàng được sư chữa lành đó !
Mẹ thí sinh kính cẩn để phong bì trước mặt sư, giọng rụt rè :
---Dạ con có ghi tên, trường thi, số báo danh và phòng thi rõ ràng trong đó. Dạ cháu thi hai trường.
Cặp mắt sư ngó lơ qua hướng khác, không nhìn bất cứ ai, lẩm bẩm một mình:
---Ghi sai không linh ứng nghe!
Mẹ thí sinh quay qua thí sinh:
---Nghe chưa con! Sư nói ghi sai không linh ứng tề! May mà mình sửa rồI!
Taxi chở qua chùa Quan Âm trong vùng Non Nước.. Chùa rộng lớn đông đảo khách vãng lai nhưng không thấy dáng sư sãi. Lộc được bỏ vào thùng phước sương và giấy lý lịch được để trên bàn Phật.
Xe chuyển hướng trở về Đà nẵng, ghé chùa Phổ Đà và chùa Bát Nhã. Gặp ngày vía Quan Âm, thiện nam tín nữ ngồI chật cả lốI đi. Không thể chen lấn tớI bàn Phật, ngườI mẹ bốI rối. Sau một hồi bàn cãi, lộc và giấy lý lịch được để chung bì thư, cẩn thận bỏ vào thùng phước sương.
Sóng thần
Tin giật gân “sóng thần” làm sôi động dân Đà nẵng. Dọc đường Nguyễn tất Thành(biển Thanh Bình), hàng nghìn ngườI tập trung hướng ra biển bàn tán xôn xao về thông tin sắp có sóng thần. Thọ xem truyền hình, thấy dân Nam Ô chạy như bị tà đuổi. Nhiều ngườI tranh nhau trên chiếc xe Lam, bám trên thùng xe để chạy trốn sóng thần.
Những chiếc Honda chở ba bốn ngườI phóng lên đèo HảI Vân, bỏ tài sản. Có ngườI mất bình tĩnh quên cả khóa cửa. Công nhân khu Công nghiệp Hòa Khánh đập cổng nhà máy, hớt hơ hớt hãi chạy về nhà để sơ tán vớI gia đình. Những bà mẹ mếu máo khóc con bị thất lạc, mặt mày bơ phờ hốt hoảng…
Cảnh đặc biệt hai vợ chồng tuổI độ tứ tuần, dớn dác ôm máy truyền hình chạy trốn sóng thần. Họ tâm sự mớI hốt hụI tháng rồI mua T.V. Nếu mất máy thì…thà chết sướng hơn!
Nguồn tin truyền miệng cho biết một anh phi công nọ bị ảo giác, thấy một ngọn thủy triều dài và cao 45m (có lẻ 4,5 m!) đang cách địa phận thành phố Đà nẵng khoảng 50 hảI lý. Anh nghi là hiện tượng sóng thần và có khả năng đổ bộ vào vùng biển Nam Ô, đề nghị Bộ chỉ huy biên phòng thông báo cho các tàu thuyền đang hoạt động tạI vùng khơi nguy hiểm về nơi trú ẩn an toàn. Dân chúng trong vùng nghe tin náo loạn cả lên. Thiên hạ bị một phen hú hồn hú vía.
- đọc tiếp -