Tường
Trình Về Đaị Hội Kỳ 3-Seattle, Wasington
(Nguyễn
Bích Liên)
(Slideshow)
Lời
Trân Trọng Cám Ơn
Xin
cám ơn tất cả Quý Thầy Cô, tất cả các anh chị
và các bạn đã tham dự và ủng hộ để buổi họp
mặt thành công mỹ mãn. Cám ơn thầy Võ Anh Dũng
chị Hạnh, thầy Nguyễn Gia Ái, anh Hạp chị Ái
Cầm, anh A chị Thúy, Cương Hồng, Huy Ngọc, Thanh
Hương và Phi, anh Ký, chị Hoàng Sa, Thu Thủy
và tất cả các anh chị đã tích cực góp phần tổ
chức hoàn thành Đại Hội, để chúng tôi có được
những ngày vui.
Xin cám ơn chị Thúy, cháu Nam, Phi Thanh Hương,
Cương Hồng, Huy Ngọc, đã nhiệt tình đưa đón,
giúp đỡ, và lo lắng cho chúng tôi, những người
ở xa về có được những ngày vui trong không khí
gia đình thân mật. Cám ơn Huy, anh Tấn phu quân
của chị Thu Thủy, và nhất là Phi con rể nhiệt
tình và dễ thương của PTG đã cho chúng tôi những
đoạn phim và nhiều hình ảnh lưu niệm.
Đại hội lần nầy rất vui, mang ý nghĩa thân tình
của đại gia đình PTG, và đã để lại cho chúng
tôi những ấn tượng tốt đẹp làm phong phú thêm
cho hành trang cuộc đời. Xin cám ơn và hy vọng
gặp lại tất cả trong những lần họp mặt tới.
Hội
Ngộ Seattle 2007
Những
ngày họp mặt tại Seattle đã để lại trong tôi
những lưu luyến, nuối tiếc khi chia tay bởi
những ấn tượng tốt đẹp và những tình cảm thân
thương của thầy trò và tất cả bạn bè PTG Đà
Nẵng.
Seattle chào đón chúng tôi bằng một ngày có
lẽ là đẹp nhất ở xứ sở sương mù nầy. Tôi cảm
thấy hân hoan, vui thích khi lần đầu tiên đặt
chân đến đây. Chị Thúy đã đón chúng tôi ở phi
trường. Chị giới thiệu các anh chị đi chung
trên xe: Chị Hoàng Sa, lớn hơn tôi một lớp,
vợ chồng anh chị Hoàn Lĩnh là anh chị trên tôi
nhiều khóa, anh Hưng từ Úc về, cũng thuộc lớp
đàn anh trên tôi nhiều năm.
Chúng tôi đi thẳng tới Juanita Beach Park nằm
trên đường Juanita, thành phố Kirkland, thuộc
tiểu ban Washington. Từ phi trường về chạy xuyên
qua thành phố để đến công viên Juanita Beach
nằm dọc theo bờ biển Thái Bình Dương, nơi tập
trung picnic. Không khí ở đây mát dịu và có
chút nắng ấm. Thành phố nầy rất êm đềm, lắng
dịu, không xô bồ ồn ào. Nó có cái gì đó dường
như cho ta chút lưu luyến. Xe chạy đưa dần những
khung cảnh vừa hiện ra chung quanh lùi lại đằng
sau, để lại cho tôi một chút tiếc rẽ bởi chưa
kịp cảm nhận được hết vẻ đẹp của nó.
Picnic
Công viên Juanita Beach, là một nơi rất đẹp
nằm dọc theo bờ biển Thái Bình Dương. Từ chỗ
đậu xe, chúng tôi đi băng qua sân cỏ xanh mướt
còn ướt đọng sương mai là đến bãi biển. Cát
biển ở đây không trắng xóa, màu xám tro của
cát biển hòa hợp với màu trời xanh xám cho ta
cảm giác êm dịu, cùng với những cành liễu rũ
đung đưa nhẹ nhàng trong gió tạo nên một phong
cảnh thơ mộng. Vài con chim hải âu đang ngẩn
ngơ lang thang trên bãi biển như muốn gần gũi
với chúng tôi. Ngoài kia, những con vịt vô tư
thả mình lặng lờ trôi trên mặt nước. Xa xa,
một vài người rãi rác đi bộ trên cây cầu bắt
ngang trên biển với vẻ nhàn hạ. Buổi sáng gió
biển hiu hiu thổi nhẹ làm se lạnh, không khí
thật trong lành lắng dịu. Cái sinh động tĩnh
lặng của con người và cảnh vật ở đây tạo cho
ta cảm giác an tâm thú vị…
Cuộc họp mặt picnic không mấy đông nên chúng
tôi tự nhiên đã có sẵn một tâm tình trân qúy
đối với từng người hiện diện. Phần đông là những
bạn nhỏ hơn tôi một hai lớp, hoặc lớn hơn tôi
một hai lớp hay nhiều lớp. Chúng tôi dù chưa
hề biết mặt nhau nhưng chào hỏi nhau rất chân
tình thân mến.
Thầy Dũng giới thiệu những bạn nhỏ và niềm nở
chào đón các anh chị mới tới. Đặc biệt là bà
Giám Đốc trường PTG, năm nay bà đã 83 tuổi.
Tuy vậy bà vẫn còn rất khỏe mạnh, và đã nhiệt
tình đến dự buổi họp mặt Picnic. Để đáp lại
tấm chân tình của bà, chúng tôi thay nhau chụp
chung hình với bà một cách hân hạnh. Đang xôn
xao chuyện trò với mọi người, Thầy Dũng gọi
tôi: “ Nè BL”. Tôi chạy lại và thầy giới thiệu
tôi với một cô bạn nhỏ vừa mới tới, “đây là
Thanh Hương”. Tôi vui mừng chào Thanh Hương,
cô bạn nhỏ mà tôi quen trong nhóm ptg và chỉ
mới gặp nhau trên điện thoại mấy hôm trước ngày
tôi đi Seattle. Thanh Nhạn vào giờ phút chót
không đi được vì bận công việc gia đình dù đã
chuẩn bị xong mọi thứ để lên đường, nên Thanh
Nhạn đã giới thiệu với tôi về Thanh Hương: “Không
có Nhạn thì có Thanh Hương, Thanh Hương cũng
vui vẻ và dễ thương lắm chị.” Tôi chờ đón cô
bạn nhỏ dễ thương đúng như lời Thanh Nhạn nói.
Phi- chồng của Thanh Hương cũng rất nhiệt tình
với bạn bè PTG. Hèn chi Thầy Dũng cứ luôn thân
tình khen mấy chàng rể và mấy nàng dâu PTG là
ngoan hiền không thôi. “Nè, dâu PTG giỏi hơn
con gái PTG đó nghe.” Không được khen, mấy chị
con gái PTG ấm ức muốn kiện cáo thầy Dũng “chơi
chi lạ, con gái PTG cũng giỏi lắm chứ bộ.” Mấy
chị nói cho vui vậy thôi chứ nghe thầy Dũng
khen rể PTG giỏi là hãnh diện lắm rồi.
Thầy giới thiệu với chúng tôi một chị học sinh
kỳ cựu nhất của PTG, chị Trần Xuân Lang. Chị
là một trong những cựu học sinh cùng thời với
Thầy. Cũng có sự tham dự của Thầy Nguyễn Gia
Ái và vợ Thầy, chị Đệ cũng là cựu học sinh PTG.
Qua lời của mấy chị PTG, chị Đệ một thời nổi
tiếng là một trong những học sinh đẹp và duyên
dáng của trường. Tôi và một số bạn khác lần
đầu tiên biết chị và lần đầu tiên gặp lại Thầy
Ái từ sau ngày rời khỏi ghế nhà trường. Đã hơn
mấy chục năm, thời gian đã xóa đi nét thanh
xuân trên gương mặt từng người nhưng tình cảm
thầy trò, bạn bè PTG rất là thân thiết. Chúng
tôi cười nói đùa với chị nhưng cũng cố ý để
thầy nghe: “ Thầy Ái cũng khôn ghê hỉ, chấm
một cô học trò xinh đẹp của trường.” Chị Đệ
cũng thân tình kể cho chúng tôi nghe một vài
kỷ niệm của bạn bè chị hồi còn đi học. Nghe
chị nhắc đến bạn bè có tên chị Ngọc Hà, tôi
hỏi và được biết chị Ngọc Hà vợ thầy Minh cũng
cùng một thời với chị.
Tất nhiên là có sự tham dự của vợ chồng anh
Hạp và chị Ái Cầm. Có những buổi họp mặt như
thế nầy mới biết anh Hạp ngoài tài làm thơ,
viết báo, anh còn viết chữ rất đẹp. Bọn tôi
xúm lại coi và khen anh Hạp viết chữ đẹp quá.
Vợ chồng cô Nhi, cựu giáo sư PTG và một số anh
chị khác đã đến. Cùng là học sinh PTG nên chúng
tôi tự nhiên thân thiện dù trước đó chưa hề
biết nhau. Bạn Võ Hữu Công và Dung cũng đến
tham dự. Tôi nhận ra Công khi nghe Công nói
là cùng khóa với Quang. Công ở Mỹ đã lâu và
đây là lần đầu tiên liên lạc được với bạn bè,
nên rất tiếc là không có những bạn cùng lớp
tham dự.
Chúng tôi có khoảng năm chục người nhưng buổi
picnic thật vui. Sau khi thăm hỏi chuyện trò
và ăn uống xong, chúng tôi tập họp ngồi quây
quần lại để thầy Dũng bắt đầu cho chương trình
vui chơi và câu đố có thưởng.
Thanh Hương rất dí dỏm, dễ thương điều khiển
chương trình đố vui. Những câu đố lắt léo được
Thanh Hương đọc lên để mọi người giải đáp có
thưởng. Nhiều câu đố chỉ mới được đọc lên xong
là mọi người đã cười bò ra rồi. Các bạn nhốn
nháo nói lên câu trả lời của mình. Vui nhất
là khi trả lời đúng thì lại phải hôn người mà
các bạn khác chỉ định. Các anh chị cứ thích
chọc phá ai là gọi tên ra. Lúc chị Ái Cầm chỉ
định cô Nhi hôn thầy Dũng và bồi thêm một câu
“ Cô Nhi chờ đợi giờ phút ni mấy chục năm rồi
” làm mọi người cười ré lên.
Tới phiên thầy Ái trả lời đúng một câu đố, mọi
người la ré lên chờ thầy được người tới hôn.
Nhưng cậu con rể thầy ở đâu chạy ra cứu bồ làm
thầy… thoát nạn. Tôi nghe ai đó nói : “Nảy giờ
chị Đệ ngồi vái trời đừng có ai hôn thầy Ái
hết, may mà có cậu con rể nhanh tay đỡ dùm.”
Thầy Ái chắc cũng hú hồn, không thôi là có cô
học trò tinh nghịch nào đó cũng dám ôm hôn thầy
để mọi người cười cho vui.
Cô bạn nhỏ Lữ Kim Liên đã trả lời chính xác
câu đố thơ Hồ Xuân Hương vừa khó vừa vui, rồi
khôi hài phát biểu một câu liên quan tới thầy
Dũng. Các bạn chộp ngay cơ hội chơi ngặt Kim
Liên, hỏi “ tại sao Kim Liên biết”, rồi đề nghị
thầy Dũng hôn Kim Liên làm ai nấy đều ré lên
cười. Kim Liên nhanh trí trả lời rất thông minh
được mọi người thán phục. Thầy Dũng cũng công
nhận Kim Liên trả lời khá thông minh và hài
hước, nên đành phải ôm hôn thân mến trên tóc
cô học trò nhỏ của mình.
Học trò PTG thực hiện châm ngôn “Nam nữ bình
quyền”, và ở đây không phải là lớp học nên thầy
trò cũng bình quyền. Vậy là thầy trò tha hồ
mà cười giỡn chọc phá vui không thể tả.
Chị Chu Kim Oanh cũng khá khôi hài, làm mọi
người cười bò lăn. Trò chơi của chị là hát những
câu hát và mọi người cùng hát theo:
“ Có con kiến vàng ngồi trên hòn đá nhỏ,
anh thích nàng anh quyết chí anh theo.”
“ Có con kiến vàng ngồi trên hòn đá nhỏ,
anh ghét nàng anh lấy lửa anh thui.”
Chị hát cho mọi người nhớ để hát theo, xong
rồi chị hát câu đầu “ Có con kiến vàng ngồi
trên hòn đá nhỏ...” Và mọi người nếu thích
hay là ghét thì hát câu tương ứng tiếp theo.
Chị đang hướng dẫn thì thầy Dũng khôi hài vội
vàng hát câu tiếp theo liền. Chị Kim Oanh la
lên “ chưa chưa…”, thầy Dũng làm bộ
ngồi yên một chút để nghe chị Kim Oanh hướng
dẫn tiếp, rồi thì thầy tiếp tục phá đám, chế
hai câu hát lại là: “Anh thấy nàng ngồi
trên hòn đá nhỏ. Anh thương nàng anh lấy lửa
anh thui.” làm mọi người lại được dịp vừa
cười vừa la vui quá đi thôi.
Đến lượt dâu PTG trổ tài. Hồng vợ Cương bày
trò chơi. Có hai nhóm mỗi nhóm năm người xếp
theo hàng dọc, một bên nam một bên nữ, phía
trước mặt để một cái bao ( hay bất cứ cái gì
làm mốc để chạy tới) cách xa khoảng năm, bảy
mét. Người đầu tiên cầm một cây gậy ngắn và
cúi đầu xuống gần sát cây gậy. Xong rồi giữ
nguyên cây gậy tại chỗ và chạy vòng quanh cây
gậy đếm đủ năm vòng rồi thì thả cây gậy ra và
đứng lên chạy tới chỗ đã qui định rồi chạy về
lại chỗ cũ. Khi người thứ nhất thực hiện xong
thì tới lượt người thứ hai cũng tiếp tục làm
như vậy, cho tới người cuối cùng. Nhóm nào thực
hiện xong trước là nhóm đó thắng.
Mười người bắt đầu ra sân cỏ một cách hăng hái.
Sau khi nghe hướng dẫn xong là bắt đầu. Một
anh mới chạy vòng quanh cây gậy năm vòng xong,
chưa kịp thả cây gậy ra đã chóng mặt mất phương
hướng không thấy đường để chạy tới chỗ qui định,
nên chạy lạng quạng làm mọi người vỗ tay cười.
Anh Dũng nói thôi quay ba vòng thôi, tuổi già
sức yếu rồi, quay năm vòng không nổi đâu, nhưng
mọi người đề nghị cứ để vậy mới vui. Chúng tôi
ngồi coi mà cười đau bụng. Ai sau khi cầm cây
gậy quay năm vòng xong cũng chóng mặt, quơ tay
chạy lạng quạng như say rượu, có người chóng
mặt không chạy nỗi ngã lăn quay trên sân cỏ
làm chúng tôi ôm bụng cười bò lăn.
Trò chơi kế tiếp, những cái bong bóng được thổi
căng lên to bằng quả bóng nhỏ, đổ nước vào cột
lại. Mọi người đứng xếp thành hai hàng dài đối
mặt với nhau, khoảng cách lúc đầu khoảng hơn
một mét. Mỗi người cầm một quả bóng nước ném
về phía người đứng đối diện mình, người kia
sau khi chụp quả bóng nước xong thì ném trả
lại người vừa ném cho mình, và bước lui xa hơn
một bước. Như vậy sau một lần quả bóng được
ném đi thì khoảng cách giữa hai người lại xa
nhau hơn một bước. Cứ vậy tiếp tục, quả bóng
được ném qua ném về, người nào chụp mà quả bóng
không bị bể thì sẽ thắng. Trò chơi rất vui,
thấy mọi người chơi vui quá tôi cũng tham gia.
Tôi và Huy chuyền quả bóng nước qua lại đuợc
vài lần, và dù cố gắng chụp cho hay nhưng khi
khoảng cách càng lúc càng xa dần thì cũng bị
chụp hụt làm quả bóng rớt mạnh xuống bể tung,
hoặc vì sợ rớt nên chụp mạnh tay cũng làm quả
bóng bị bể, nước văng tung tóe rất vui. Tiếp
đến là chị Ái Cầm có những câu đố tiếu lâm đã
cho chúng tôi những trận cười liên tục.
Sau khi những trò chơi được thực hiện xong,
chúng tôi lại quây quần bên nhau bắt đầu tập
hát bài hát “Trường Làng Tôi” cho buổi
trình diễn văn nghệ tối chủ nhật tại nhà hàng.
Những trò chơi trẻ trung vui nhộn, những câu
đố lắt léo khôi hài, và những câu chuyện tiếu
lâm để các anh chị có óc khôi hài xuất khẩu
thành thơ tếu, làm cho buổi picnic rộn vang
tiếng cười vui từ lúc bắt đầu cho đến phút cuối.
Chúng tôi cười vui như trẻ lại, như quên đi
tuổi tác của mình. Buổi picnic đã thật sự cho
chúng tôi nhiều kỷ niệm thân thương, và khi
ra về còn mang theo nụ cười với niềm lưu luyến.