(Nguyễn
Bích Liên)
(Slideshow)
Tôi,
Quí, Công, Dung, và Kim cô con gái nhỏ dễ thương
của Công Dung cùng đến công viên Mile Square
Regional Park vào khoảng 10:00 sáng thứ Bảy
30/08 để tham dự buổi Picnic. Thoạt đầu, chúng
tôi nhìn thấy Huy, anh Lân của Thanh Nhạn, và
vài người khác đang phụ nhau đẩy những thùng
to nước uống và những vật dụng cho buổi Picnic,
trên con đường nhỏ dẫn vào nơi tụ tập Picnic
của trường, trong công viên rộng mênh mông phủ
kín những thảm cỏ non xanh ngát.
Nhìn tấm bích chương màu xanh
dương nổi bật hàng chữ Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh
Phan Thanh Giản Đà Nẵng Hải Ngoại, để nghe lòng
mình ấm lại cái cảm giác như đang trở về hiện
hữu với thời còn làm học trò, dịu dàng trong
tà áo dài lụa trắng trinh nguyên của thời “mười
sáu tuổi em tập làm thiếu nữ, vai tóc thề áo
lụa trắng bay bay.” (Thơ Luân Hoán)
Hướng về phía trước, một số
học sinh PTG đã đến sớm chuẩn bị đón tiếp bạn
bè. Ở đó, thấp thoáng những chiếc áo bà ba xanh,
đỏ, tím, hồng, lam… của những
nàng kiều PTG trong ban tổ chức, như những cánh
bướm bay lượn trong công viên khoe sắc. Nổi
bật nhất là chị Ái Cầm với chiếc áo bà ba lụa
màu vàng hoàng yến trong dáng dấp nhỏ nhắn,
xinh xắn dịu dàng bên chiếc nón lá buông lơi
dải lụa cùng màu.
Chúng tôi và những người bạn
PTG gặp nhau chào hỏi tay bắt mặt mừng, mới
đó mà một năm đã qua, bây giờ Thầy trò bạn bè
lại có dịp gặp. Thêm một lần gặp mặt là thêm
một tuổi đời đi qua trên mái tóc ngày càng nhiều
những sợi bạc, nhưng ai nấy hình như đã quên
đi tuổi tác của mình, chỉ biết hội ngộ hôm nay
là ngày vui mong đợi trong suốt một năm qua.
Càng lúc những cựu học sinh
PTG càng đến đông hơn. Có hơn hai trăm người
từ khắp nơi trên thế giới về tham dự. Đặc biệt,
Thầy Hiệu Trưởng trường chúng tôi - Giáo Sư
Lê Quang Văn cùng phu nhân cũng đã có mặt tại
công viên Mile Square để tham dự buổi Picnic.
Tôi vừa gặp Thanh Nhạn là vội vàng thú tội ngay:
- Nhạn ơi! Chị xin lỗi hôm qua không tới Nhạn
được.
Cô bạn nhỏ giọng dỗi hờn rất là dễ thương:
- Ham chơi quá mà. Tôi cười cầu hoà:
- Không Nhạn ơi, chị về đây trễ quá nên quên
mất.
Thanh Nhạn cũng đồng lòng nhoẻn miệng cười với
nụ cười duyên dáng thường ngày.
Vậy là tôi nhẹ lòng, trút được băn khoăn vì
cái tội hay quên nên đã thất hứa tối thứ Sáu
ghé nhà Thanh Nhạn.
Tôi chưa gặp Huyền Linh bao
giờ. Lần đầu tiên gặp người thủ vai chính trong
Ban Biên Tập của Tập San chào mừng Đại Hội.
Huyền Linh nhỏ nhắn, dễ thương hơn trong hình
Đại Hội Liên Trường năm 2006 đăng trên trang
web trường PTG.
Trên những chiếc bàn dài đã thấy bày sẵn những
thức ăn. Các chị trong ban tổ chức đã đặc biệt
chiêu đãi những món ăn mang hương vị quê hương
như bánh bèo chén, giống như bánh bèo trường
Nam mà chúng tôi thường ăn hồi còn đi học. Đặc
biệt là món mì quảng, một rỗ rau sống to với
đầy đủ các loại rau thơm được bày ra rất là
hấp dẫn, một nồi nước nhân mì quảng to tướng
bốc khói, làm mấy o buổi sáng lo sửa soạn trang
điểm quên ăn đã cảm thấy đói bụng. Còn có cả
bánh bột lọc, những chiếc bánh bột lọc trần
bóng láng trong vắt, nhìn suốt được nhân đậu
xanh bên trong, được dọn ra trên chiếc khay
lớn trông rất ngon. Có thêm món ăn dân giả xứ
Quảng, đó là món mít trộn cũng không kém phần
hấp dẫn. Ngoài ra còn có các món tráng miệng
như chè đậu đỏ, thạch đen hột é, và nhiều thứ
trái cây như đào, xoài, dưa hấu…
Huyền Linh nhanh nhẹn xẻ những
quả dưa hấu đỏ tươi thành từng miếng nhỏ khéo
léo. Huyền Linh hăng hái trong việc xẻ dưa hấu
bởi mục đích dẫn dắt trò chơi thi ăn dưa hấu
được diễn ra rất vui sau đó.
Huỳnh Tường Vi, người bạn
đã nhận ra tôi qua trang web trường. Chúng tôi
đã liên lạc với nhau và hẹn gặp nhau hôm Picnic.
Tường Vi không thay đổi mấy, vẫn dáng vẻ hiền
hòa dịu dàng như xưa. Đây là lần đầu tiên Tường
Vi tham dự Picnic của trường, hy vọng Tường
Vi thực sự được vui bởi thân tình của bạn bè.
Sau khi chào hỏi và mời mọc
ăn uống xong, chúng tôi như thường lệ tập trung
lại để bắt đầu chương trình họp mặt. Chúng tôi
cùng đứng lại thành một vòng tròn lớn và càng
lúc càng “Nối Vòng Tay Lớn” đông thêm những
người tham dự. Chúng tôi cùng hát bài hát rất
là trẻ thơ bắt đầu cho chương trình Picnic.
Chị Ái Cầm vẫn như thường lệ trong cương vị
của người hội trưởng thân tình chào hỏi mọi
người, phát biểu cảm tưởng của mình cho buổi
Picnic nầy, và chị lần lượt giới thiệu Thầy
Võ anh Dũng, người cố vấn cho chương trình Đại
Hội, và Thầy Hiệu Trưởng Lê Quang Văn đến từ
Việt Nam có đôi lời phát biểu. Thầy nói:
“Tôi rất vui mừng gặp lại
các đồng nghiệp của tôi, và tất cả các học sinh
cũ của tôi ở xứ người. Tôi rất là cảm động khi
mọi người còn tưởng nhớ đến nhau, và nhớ đến
trường của chúng ta để tổ chức những buổi họp
mặt đông đúc như thế nầy. Tôi rất là vui và
hạnh phúc khi nhìn thấy tất cả vẫn được khỏe
mạnh và nhiều người đã được thành đạt.” Thầy
cũng rất là cảm động vì những tình cảm của học
trò PTG dành cho Thầy. Thầy nói thêm: “Tôi đang
ở tuổi dậy thì, tôi chưa chết mặc dù tôi vừa
trải qua cơn bạo bịnh.Tôi chưa chết thì hy vọng
tất cả mọi người không có ai chết trước tôi.”
Thầy cao giọng hơn một cách thân tình khi phát
biểu: “Tưởng rằng, 60 là tuổi dậy thì, 70 là
tuổi mới đi vào đời, 80 là tuổi ăn chơi,
90 tuổi mới rạng ngời sắc xuân, 100 tuổi hãy
còn gân, ngược xuôi Nam Bắc xa gần cháu con.
Vì vậy, tôi khuyên tập thể của chúng ta hãy
nên dùng tiêu chuẩn sống như tôi, để được sống
khỏe mạnh hơn và hạnh phúc hơn – Đó là ba quên
và một nhớ: quên tuổi tác, quên giận hờn, quên
bịnh tật; nhiều người đã qua đời sớm vì mới
áp dụng ngang đây thôi. Do vậy, ngoài những
điều nên quên, tôi bổ sung thêm một điều nhớ
nữa, đó là nhớ Yêu - Yêu cỏ cây hoa lá, yêu
chim cá kiểng, yêu thương vợ chồng con cái,
yêu vợ bé, yêu bồ nhí nữa.” Thầy nói đến đây
thì mọi người đồng thanh la ré, vỗ tay cười
thích thú. Một bạn đã phát biểu: “Thầy ơi, để
chứng tỏ tình yêu mãnh liệt đó của Thầy, đề
nghị Thầy hôn Cô đi.”
Đúng là “Nhất quỷ, nhì ma,
thứ ba học trò”- Đám học trò ngày xưa của Thầy,
bây giờ đã trở thành ông bà nội ngoại hết rồi,
mà vẫn đáo để như xưa. Thầy chỉ biết đứng nhìn
và cười hiền hòa trước những tiếng hô to, hò
hét của đám học trò làm náo động cả một góc
công viên.Tôi cũng đồng tình với mọi người la
to phụ họa. Thầy trò chúng tôi xưa nay vẫn luôn
thân thiết trong chừng mực nghiêm túc của tình
Thầy trò. Bây giờ vẫn cái thân thiết đó, nhưng
có vẻ đời thường hơn và gần gũi hơn.
Trong khoảnh khắc, những kỷ
niệm ngày còn đi học dường như đang ở đâu đây
quanh tôi, thật hiễn nhiên như một cuộc tương
phùng, như tình học trò chân tình mộc mạc của
một thuở vàng son với những ước mơ êm đềm. Đâu
đó trong tôi rân rang vang vọng tiếng cười nói,
vui đùa của bạn bè trong lớp học ngày xưa, mà
ngỡ như mình đang hiện hữu trong sân trường
PTG thuở nào, để nghe dạt dào trong tôi cái
cảm giác tiếc nhớ về một thời đã qua thật xa
xôi, xa hết một chặng đường của hơn ba mươi
sáu năm.
Thầy trò chúng tôi cùng nắm
tay nhau di chuyển quanh vòng tròn, cùng vui
hát những câu hát thật là trẻ thơ. Tôi liên
tưởng đến điều Thầy Văn vừa nói “Ba quên và
một nhớ” để cảm được chút hạnh phúc len lén
trong lòng, nhịp nhàng qua những câu hát: “Cùng
vui múa xung quanh vòng cùng nhau múa cùng vui.
Cùng nhau múa xung quanh vòng vui cùng vui múa
đều. Bắt tay nhau, nắm tay nhau vui cùng vui
múa vui…” làm sống dậy trong tôi niềm hạnh phúc
của một thời tuổi trẻ.
Bây giờ mời các bạn theo dõi
diễn biến của trò chơi “Giựt Dép”rất vui do
chị Kim Oanh điều khiển. Chị đề nghị tám người
tham dự cùng đứng vòng quanh thành một vòng
tròn, đường kính khoảng tám mét. Ở giữa chị
Kim Oanh để năm chiếc dép, tức là mỗi người
đứng cách những chiếc dép khoảng bốn mét. Sau
khi nghe chị hô một, hai, ba thì tám người cùng
chạy tới dành cho mình một chiếc dép. Chú ý,
chỉ có năm chiếc dép cho tám người. Phải thật
nhanh
mới dành được cho mình một chiếc. Qua vòng đầu,
năm người dành được dép là chị Đàm Hạnh, Kim
Hạnh, Hoàng Kim, Bích Ngọc, và Biên Cương tiếp
tục trò chơi. Lúc nầy chị Kim Oanh bỏ bớt ra
một chiếc dép và năm người nầy cùng nhau dành
chỉ bốn chiếc dép thôi. Cũng vậy, các bạn phải
thật nhanh mới dành được cho mình một chiếc.
Cứ sau một vòng “giựt dép” thì số dép bị bớt
đi một chiếc. Tiếp tục như vậy cho đến khi chỉ
còn lại một chiếc cho hai người. Chị Hoàng Kim
và Biên Cương là hai người được vào vòng chung
kết của trò chơi “Giựt Dép”.
Vòng cuối cùng nầy rất vui
và hồi hộp. Mọi người đứng chung quanh cổ vũ,
cười to la ré lên rất là vui. Chiếc dép được
để ngay ở giữa, chị Hoàng kim và Biên Cương
trong tư thế sẵn sàng cho màn quyết chiến cuối
cùng. Sau khi chi Kim Oanh hô to một, hai, ba
là cả hai người nhanh như chớp nhào tới. Chị
Hoàng Kim rất thông minh, nhanh nhẹn nhào tới
đưa chân giữ chặt chiếc dép. Biên Cương cũng
thông minh không kém, đã bay tới một cái vèo,
nằm dài ra trên thảm cỏ với tay giữ lấy chiếc
dép, vừa đúng lúc chị Hoàng Kim đưa chân đạp
trên chiếc dép, thành ra chưa ai dành được chiếc
dép về phần mình. Hai người bay tới rất là nhanh
làm mọi người cười la lên, trong lúc hai người
tiếp tục màn tranh dành lôi kéo để phân thắng
bại. Lúc nầy thật là vui, chị Hoàng Kim thì
ra sức ghì lấy chiếc dép dưới chân mình, còn
Biên Cương thì nằm dài trên sân cỏ cố sức kéo
chiếc dép ra khỏi chân chị Hoàng Kim, trong
tiếng reo vui cổ vũ của mọi người. Vẫn chưa
phân thắng bại vì chưa ai cầm được chiếc dép
trên tay mình. Hai bên dằn co làm mọi người
đứng coi cười nghiêng ngã. Cuối cùng thì Cương
dằn được chiếc dép ra khỏi chân chị Hoàng Kim.
Vẫn chưa hết, để cho công bằng, trò chơi được
tiếp tục bằng một màn oánh tù tì hồi hộp diễn
ra vui như hồi còn nhỏ. Hai bên oánh tù tì còn
những người đứng coi thì liên tục la ré cổ vũ
rất là vui. Biên Cương là người oánh tù tì thắng.
Lúc nầy bọn tôi sốt sắng theo dõi trò chơi,
và cười vui quá nên quên chụp hình để kỷ niệm.
Còn có trò chơi chuyền bong
bóng nước như lần Đại Hội trước ở Seattle. Lần
nầy thì do Chương điều khiển. Những cái bong
bóng được đổ nước vào căng phồng bằng quả bóng
nhỏ. Mọi người đứng xếp thành hai hàng dài đối
mặt với nhau, khoảng cách lúc đầu khoảng hơn
một mét. Mỗi người cầm một quả bóng nước ném
về phía người đứng đối diện. Người kia sau khi
chụp quả bóng nước xong thì ném trả lại, và
bước lui xa hơn một bước. Do vậy khoảng cách
giữa hai người càng lúc càng xa hơn. Cứ tiếp
tục như vậy, quả bóng sẽ được ném qua ném về,
người nào chụp mà quả bóng nước không bị bể
thì sẽ thắng. Tôi cũng muốn một lần nữa thử
tài ném bong bong nước chuyền tay cùng với Huy.
Tưởng là sẽ kinh nghiệm hơn, nhưng rút cuộc
tôi vẫn bị thua vì chụp dở quá.
Huyền Linh đã bày trò chơi
ăn dưa hấu không cầm trên tay, chỉ được để miếng
dưa hấu trên bàn rồi kê miệng vô cạp rất khôi
hài. Tôi thấy có mấy anh tham dự trò chơi vì
hình như đây là trò chơi của nam nhi, mà Huyền
Linh cũng mời luôn mấy chị. Rốt cuộc một chị
cựu nữ sinh PTG đã thắng. Mấy anh chơi ép dễ
sợ, nhất định chưa chịu thua, phân bì bạn nữ
gặm chưa hết phần màu đỏ của dưa hấu, nên chị
đành phải cạp thêm mấy miếng nữa cho công bằng,
giữa tiếng reo hò của bạn bè.
Sau đó là phần tập dợt trình
diễn áo dài trên sân cỏ của mấy người mẫu phu
nhân. Những người tham dự gồm có: Bích Ngọc,
Bích Hồng , Thanh Hương , Kim Hạnh, Diệu Chi,
Tuyết Nhung, Tường Vi, Mộng Thúy, Kim Oanh,
và tôi. Huyền Linh phụ trách chương trình và
viết lời giới thiệu, đã sốt sắng khích lệ và
hướng dẫn chúng tôi tập cách đi và làm dáng.
Những người mẫu áo dài bà ngoại ỏng a ỏng ẹo,
làm dáng đi tới đi lui dẫm nát sân cỏ công viên.
Buổi Picnic hôm đó thật đông
vui rộn ràng. Nhìn mọi người trong niềm vui
hân hoan, tôi bất chợt nghĩ đến những ngày xưa
thân ái của trường PTG ngày nào. Hội ngộ nơi
nầy để nghe lưu luyến, nhớ thương về kỷ niệm
xa xưa của một thời làm học trò áo lụa trắng
tung bay. Mùa hè nơi đây không có những hàng
cây phượng vĩ trong sắc màu đỏ thắm ngẩn ngơ
buồn trước cổng trường khi mùa hè đến, chỉ có
ánh nắng xôn xao rực rỡ của những ngày cuối
hạ, gợi nhớ bâng khuâng khoảng đời học trò lắm
mộng mơ.
Chúng tôi chia tay nhau ra
về với niềm vui còn đọng lại trong lòng. Kỷ
niệm xa xưa lẩn khuất đâu đó trong tiềm thức
chợt xôn xao hiện về, làm tôi nhớ vô cùng những
“Ngày Xưa Hoàng Thị.”
Đón
đọc phần Dạ Tiệc
Và Viết Về Đại Hội