Chuyện Tình Đêm Giáng Sinh 1, 2, 3, 4, 5


CHUYỆN TÌNH ĐÊM GIÁNG SINH
-phần 2-


Huyền đoán rất đúng , bình thường tôi chẳng được đi đâu chơi nhất là ban đêm , nhưng Huyền xin thì ba má tôi bằng lòng cho đi , còn dặn Huyền : “ Nhớ đừng về khuya nhé “ . Hôm nay hai đứa tôi diện một chút so với thường ngày , trời không lạnh lắm nên chúng tôi chỉ mặc áo dài tay , mang giày sangdan đi bộ cho dễ .

Huyền chở tôi bằng xe đạp đi đến xóm đạo , chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở bãi gởi xe ngay ngã ba , đến nơi đã thấy hai anh chàng đứng ngay đầu đường , tim tôi đập nhanh , may mà tôi không chở Huyền chứ không thôi thế nào cũng bị té . Huyền thật tự nhiên , hắn cười toe toét : “ Quý vị đến lâu chưa ?” .Dũng đỡ lấy xe của Huyền : “ Mới đến thôi , đưa đây Dũng gởi xe cho “. Huyền đưa xe cho Dũng còn đùa : “ Chắc hôm nay trời mưa quá “. Tôi nhìn thoáng Minh , cặp mắt Minh khẽ chớp khi nhìn tôi :” Huyền và Thu lạ lắm nhận không ra “. Huyền nháy tôi : “ Đẹp thì khen đi , chứ nói lạ ai mà hiểu nổi “ Dũng vừa ra tới góp chuyện :“ Trên bầu trời không sao nào sáng bằng em , được chưa? “. Huyền bỉu môi :” Nghe hay quá , nhưng hơi cải lương “.

Chúng tôi cùng cười và bắt đầu thả bộ từ từ vào con đường chính của xóm đạo , trời mới sẩm tối mà người ta đã kéo đến khá đông , tất cả đều đi bộ tràn ra đường , không khí lễ hội đã cuốn hút cả bọn , nhất là tôi vì hồi nào đến giờ tôi chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được đi xem . Ở đây năm nào cũng tổ chức rất công phu , chạy dọc theo con đường dẫn đến nhà thờ , nhà nào cũng trang trí rất đẹp , hang đá , cây thông , lồng đèn , tất cả ánh sáng đều tập trung ở đây làm sáng rực cả một vùng . Mọi nhà đều giăng đèn , hai bên đường cũng giăng đèn , một rừng đèn trên đầu chúng tôi, đường đến nhà thờ chắc khoảng hai cây số mà chúng tôi đi không biết chán . Tôi giống như dân nhà quê lên thành phố , cái gì cũng muốn dừng lại để xem , Huyền dục tôi : “ Mi đi chậm như vậy đến nửa đêm cũng chưa đến đâu hết “. Mặc Huyền nhăn nhó tôi cứ xem cho thỏa trí tò mò , thích nhất là ông già Noel ngồi trên xe có 4 chú tuần lộc kéo , sau lưng là một núi quà , người ta làm hay đến nổi chiếc xe lắc lư và tay ông già Noel vẫy nhè nhẹ , khung cảnh thật là ấn tượng .

Mãi xem tôi đã rời tay Huyền mà không hay biết, đến chừng quay lại thấy cả bọn đi đâu mất còn tôi lạc giữa một biển người , tôi thật lo sợ nhưng dòng người cứ đẩy tôi đi tới cho đến khi có một bàn tay nắm nhẹ tay tôi :

“ Thu đi đâu làm kiếm muốn chết “. Tôi quay lại thì ra Minh , Minh kéo tôi ra khỏi chổ đông người và rẻ vào một con hẻm nhỏ gần đó . Con hẽm này tôi đoán cũng dẫn đến nhà thờ nhưng ít người hơn , đèn giăng thành hàng ngang trên đầu chúng tôi , qua khỏi đám đông Minh buông tay tôi ra và nói : “ Đừng sợ , chổ này Minh thuộc đường lắm không lạc đâu “. Tôi gật đầu nhìn quanh : “Còn Dũng và Huyền đâu mất rồi “. Minh lắc đầu : “ Minh chẳng biết nữa , đông quá không thấy ai hết , thôi tụi mình cứ đi , đến nhà thờ chắc gặp lại thôi “ . Minh dẫn tôi đi rẽ vào thêm hai con hẽm nữa , đến đây thì tôi không thể nào biết được phương hướng , kỳ này tôi không dám lang thang nhìn ngó như trước nữa , tôi đi cạnh Minh không rời xa nửa bước .

Chúng tôi đi qua biết bao dãy nhà và khi rẽ vào lại con đường chính tôi đã thấy được tháp cao của nhà thờ, nơi đây trang trí thật đẹp , hai tháp đứng uy nghiêm sừng sững với bao nhiêu là lồng đèn ngôi sao . Hòa trong tiếng nhạc réo rắc là cung điệu của các bản thánh ca , người đi xem lễ rất đông nhưng rất trật tự không ồn ào huyên náo như ở dãy phố đàng kia . Chúng tôi nhẹ nhàng chen vào đứng cạnh hang đá ở bên góc sân của Nhà thờ ,tôi trầm trồ nhìn hang đá thật to , thật đẹp , những hình tượng bên trong to như người thật ,những thiên thần bay lượn chung quanh với những đôi cánh nhỏ xíu , trong suốt .Mọi người chung quanh tôi đều đứng khoanh tay thật yên lặng , tôi nghĩ họ đang cầu nguyện … Tôi nhắm mắt lại và tromg phút chốc tôi nhớ một câu đã đọc ở đâu đó :’Con quỳ lạy Chúa trên trời , xin cho con lấy được người con yêu “. Mặt tôi nóng bừng với ý nghĩ vừa thoáng qua đó ,nhìn sang Minh đang đứng cạnh tôi, mặt chàng sáng lên dưới ánh đèn huyền hoặc kỳ lạ , phút chốc tôi bỗng như quên thực tại và chỉ còn biết có hai chúng tôi . Giữa khung cảnh thiêng liêng này tôi đã biết trái tim tôi rung động vì ai , tay Minh nắm nhẹ tay tôi , hơi ấm từ bàn tay chàng làm cho tôi có cảm giác một sự chở che . Tôi cảm nhận rằng Minh cũng có lời cầu nguyện giống tôi , mắt chàng nhìn tôi dịu dàng và tha thiết .

Chúng tôi đứng như vậy không được bao lâu thì mỗi lúc người ta đến càng đông , tôi sợ hãi nói : “ Minh ơi , kiếm đường khác ra khỏi đây đi “. Minh gật đầu và chúng tôi lách ra ngoài , nhưng cửa chính vào Nhà thờ đông nghẹt người nên Minh dẫn tôi đi ven theo hàng rào sắt đi ra cửa sau của Nhà thờ . Vừa đi tôi vừa nhìn lại , tất cả không gian hòa quyện với nhau , ánh sáng , âm thanh ... tôi như ngây ngất với tất cả những gì hiện diện nơi đây .

Minh thật thạo đường chỉ cần rẽ qua vài con hẽm nữa là chúng tôi đã thoát khỏi đám đông nhộn nhịp ấy . Chúng tôi lại đi vào con hẽm khi nãy ,tôi đã lấy lại bình tĩnh , Minh đi cạnh tôi , dáng chàng cao và vững chãi , tôi có cảm giác thật bồi hồi , chúng tôi cứ đi , đi hoài , tôi cầu cho thời gian dừng lại để chúng tôi sẽ đi bên nhau mãi mãi . Minh chẳng nói gì hết , tôi cũng im lặng , tôi bắt đầu cảm thấy mỏi chân nhưng không dám ngừng bước . Càng về khuya càng lạnh , tôi nhảy mủi mấy cái liên tiếp , chúng tôi không ai mặc áo lạnh cả , đã gần 12 giờ rồi chúng tôi vội bước nhanh hơn và rồi cuối cùng cũng đến chổ gởi xe , ngoái nhìn lại vẫn còn rất đông người ở đó . Minh hỏi : “ Tụi mình đứng đây chờ các bạn nhé “ . Tôi lắc đầu : “ Chắc Thu về trước vì sợ về khuya bị la đó “ . Minh trả lời : “ Thu chờ ở đây để Minh vào lấy xe “ . Dứt lời Minh đi nhanh vào bãi gởi xe . Trời càng về khuya càng lạnh ,tôi đứng chờ và lại bị nhảy mũi . Minh đã dắt xe đạp ra , đưa cho tôi cái áo khoác : “ Thu mặc vào đi , coi chừng cảm lạnh đó “ . Tôi ngạc nhiên : “ Minh đem áo theo hả ?“ . Minh cười nhẹ : “ Bà nội Minh bắt đem theo đó “ . Tôi cũng cười : “ Bà nội chu đáo quá , lo cho cháu cưng “ . Tôi khoác áo của Minh vào và ngồi lên yên sau . Minh đạp xe từ từ và chúng tôi cũng yên lặng không nói câu nào hết , đi qua một dãy nhà có nhiều cây thì Minh chỉ tay qua bên kia đường : “ Minh ở với bà nội trong căn nhà có cổng màu xanh đậm” . Tôi căng mắt nhìn , dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường , tôi thấy thấp thoáng căn nhà mái ngói sau hàng rào cây cối um tùm , tôi nói nhỏ : “ Nhà Minh trồng nhiều cây quá vậy “. Minh cũng nói khe khẽ : “ Nhà này từ thời ông cố của Minh để lại , khi nào rãnh Thu ghé chơi , trong vườn trồng nhiều hoa lắm “ . Tôi cười nhẹ thầm nghĩ chàng thật khéo mời , biết chừng nào tôi mới dám đến nhà .Nhà tôi ở gần chợ nên không có sự yên tĩnh như ở đây , nhưng tôi là con bé nhút nhát nên tôi sợ những căn nhà im ắng kín cổng cao tường như vậy lắm . Minh chẳng cần hỏi nhà tôi ở đâu hết nhưng tôi biết là chàng đi đúng đường , đi qua mấy dãy phố là đã đến nhà , tôi nói : “ Minh dừng ở đây được rồi , để Thu đi bộ lại “ .Minh cho xe chậm lại và dừng lại. Tôi bước xuống xe nói khẽ : “ Cảm ơn Minh , Thu về đây “. Tôi vội vàng quay đi và vào nhà thật nhanh ....

Chỉ khi chui vào giường ngủ thì tôi mới nhớ ra là mình chưa trả cho chàng chiếc áo khoác , nhưng tôi không kịp suy nghĩ lâu vì cơn buồn ngủ đang ập đến , mắt tôi nặng trĩu và tay chân mỏi rã rời , tôi thiếp đi trong cảm giác bồng bềnh ... trong ánh sáng muôn màu là tiếng nhạc , tiếng thánh ca...đã ru tôi vào giấc mơ êm đềm .....



Đọc tiếp phần 3