CHUYỆN TÌNH ĐÊM GIÁNG SINH
-phần 3-
Tôi chẳng biết mình đã thiếp đi được bao lâu , nhưng khi mở mắt ra nhìn đồng hồ thì thấy đã 2 giờ trưa . Thật may sao Noel trúng nhằm thứ bảy , hôm nay là ngày chủ nhật nếu không thôi là nghỉ một bữa học rồi . Đầu tôi nặng trĩu , tôi chỉ cảm thấy mệt , đau chân chứ không thấy đói . Thường ngày tôi ăn ngủ đúng giờ giấc , nắng không ưa , mưa không chịu , vậy mà hôm qua đi chơi quá khuya nên bây giờ chân tay nhấc lên không nổi .
Sau khi ăn uống một chút tôi lại vào phòng , trời hôm nay trở lạnh tôi sực nhớ là chưa trả cho Minh cái áo khoác , tôi vội gói áo thật cẩn thận rồi lấy xe đạp đi .Tôi dự định phải trả áo liền trong bữa nay để mai Minh sẽ có áo mặc đi học , tôi biết rõ đám con trai , không có nhiều áo lạnh như bọn con gái , có mấy chàng cả năm tôi chẳng bao giờ thấy mặc thêm áo khoác nào hết dù trời lạnh đến tê tái , chắc là mình đồng da sắt hay sao đó .
Tôi tìm ra nhà Minh không khó lắm , đúng là khi để ý cái gì cũng thuộc làu làu , chẳng bù bài vở thì không nhét vào nổi . Đứng trước cánh cổng màu xanh , nhìn vào song sắt tôi ngại ngùng không dám kêu cửa , thật may có tiếng hỏi :
“ Cháu tìm Minh hả ? ".
Cánh cửa hé mở và có một bà cụ tóc bạc trắng bước ra, tôi đoán là bà nội của Minh nên cúi đầu chào :
“Thưa bà , cháu là bạn học của Minh , Minh có nhà không bà?" .
Bà cụ mở rộng cánh cửa cho tôi vào và nói :
“Nó ở trong nhà , cháu vào đi".
Tôi dắt xe vào khoảng sân , Minh nói đúng nhà này trồng rất nhiều hoa , có nhiều chậu hoa dại để dọc theo lối đi nhìn đơn sơ nhưng rất hay . Tôi dựng xe bên thềm nhà , bà nội của Minh đã đóng cổng và dục tôi :
" Cháu vào nhà đi " rồi gọi vói vào trong : “ Minh ơi , có bạn kiếm “.
Tôi bước lên thềm nhà và nhìn thấy Minh đang ngồi ở bàn học cạnh phòng khách , nhưng không phải ngồi một mình , đối diện với chàng là một cô bé có hai bím tóc , cả hai quay ra . Tôi hơi ngập ngừng thì Minh đứng dậy bước đến :
“ Thu hả , vào đây ".
Minh dẫn tôi vào ngồi ở ghế salon và giới thiệu :
“ Đây là Loan ở kế nhà, Minh đang chỉ bài cho Loan học , còn đây là chị Thu , học cùng trường với anh ".
Tôi ngồi xuống và quan sát Loan , cô bé rất xinh , nước da trắng , môi đỏ , cười có 2 lúm đồng tiền . Minh nói :
“ Thu chờ Minh chút xíu , để Minh chỉ bài Toán cho Loan , gần xong rồi ".
Quay lại bàn học, Minh giảng bài tiếp . À thì ra cô bé đang học lớp 10 , Toán lớp 10 dễ ẹt , vậy mà phải có người chỉ . Ngồi chờ lâu ,tự nhiên tôi thấy hơi khó chịu nên đứng dậy đi ra trước thềm nhà ,nhà của Minh trồng nhiều hoa rất dễ thương , ở hai bên lối đi là những khóm hoa mười giờ 5 màu trồng xen kẻ với nhau , trên bệ cửa là những chậu hoa móng tay màu hồng . những bụi hoa lài trắng nuốt gần cửa sổ và kìa một giàn hoa tím ngay chổ để xích đu . Tôi bước xuống bậc thềm và ngồi vào chiếc xích đu đó , tôi đung đưa chân , và ngước nhìn những cành lá có điểm mấy bông hoa màu tím đang thả dài theo những dây leo .
Không gian thật yên tĩnh và dễ chịu , tôi nhìn vào nhà , Minh va Loan đang chụm đầu lại nơi bàn học . tự nhiên tôi thấy bực bội , người ta tới mà không chịu tiếp còn nói đợi một chút , rồi cô bé kia ở kế nhà chắc qua đây hoài chứ gì .
Một lát , tôi nghe có tiếng chân đi ra , Minh đang tiễn Loan về , cô bé mỉm cười chào : “ Chi Thu ở chơi , em về " . Cô bé tự mở cửa và thò tay vào khoảng hở để gài cửa lại . Minh đứng cạnh tôi :
“ Thu vào nhà chơi .”
Tôi giận dỗi : “ Thôi trễ rồi , Thu về đây."
Minh hơi khựng lại : “ Ủa , mới đến sao về liền vậy. "
Tôi buột miệng : “ Tự dưng Thu nhức đầu quá. "
Dứt lời , tôi đứng dậy đi lại chổ để xe và dắt ra , Minh như ngỡ ngàng vì câu nói của rôi nên không kịp phản ứng gì hết . Khi đi ngang qua Minh tôi vói tay lấy chiếc áo khoác để trong giỏ xe đưa cho Minh :
“ Thu sợ ngày mai Minh không có áo lạnh mặc đi học nên mang đến trả nè."
Minh nhận cái áo và nhìn tôi , cái nhìn thật buồn làm tôi hơi hối hận một chút nhưng tôi vẫn tiếp tục dắt xe ra cổng , Minh đành đi theo và mở cổng ra . Tôi vội bước lên xe và đạp xe đi thật nhanh , biết Minh vẫn còn đứng đó nhìn nhưng tôi không thèm quay lại . Chỉ khi đạp xe về , cái gió lành lạnh của mùa Đông đã làm tôi vơi bớt sự hờn giận ban nãy , tôi thấy mình thật vô lý , đúng ra Minh đâu có lỗi gì , chỉ bài dùm cho một cô bé hàng xóm sao tôi lại không ưa , tôi thật ích kỷ . Nhưng mà tôi cảm thấy không chịu được cái cảnh thân thiện như vậy , tôi có ghen không nhỉ ? . Khi tôi nói muốn về thì ít ra Minh phải giữ tôi lại , sao mà không biết nói gì hết , người ta nói vậy chứ đâu có muốn về đâu ..
Về nhà chui vào phòng tôi cảm thấy một nỗi buồn vô cớ , tôi thầm nhớ có những đoạn văn tả khi hai người thương nhau hay có những thói xấu , ví dụ như ích kỷ , ví dụ như mỗi chút mỗi giận , mỗi hờn , ví dụ như hay nói dối , nói có thành không , thương thành ghét …. Oâi trời , tôi đang bị nhiểm hết tất cả những tính xấu đó rồi , như vậy có phải tôi đang yêu… ! Tôi không thể suy nghĩ lâu vì đầu tôi nhức thiệt , người nóng bừng bừng và cổ họng thì khô rát . Tôi đã bị cảm rồi , tôi chỉ nhớ mang máng là có tiếng mẹ tôi hỏi thăm và bàn tay mẹ đã đặt lên cái trán nóng hổi của tôi . Tôi như trôi bồng bềnh đi …..
“ Thu ơi , đi học nổi không ? " Tôi nghe giọng Huyền léo nhéo bên tai . Tôi mở mắt ra và thấy gương mặt Huyền cúi sát bên tôi , tôi khẽ đáp :
“ Chắc Thu bệnh rồi , Huyền vào lớp xin phép dùm Thu đi "
Huyền nhìn tôi dò xét :
“ Tối Noel cô nương đi đến đâu mà bị bệnh vậy ? "
Tôi làm bộ nhắm mắt lại :
“ Mấy người bỏ rơi làm ngươi ta đi lạc còn hỏi gì nữa "
Huyền vẫn chưa tha :
“ Lạc một mình hay hai mình "
Tôi xua tay :
“ Thôi đi học đi kẻo trễ , hỏi hoài. "
Huyền cười nhẹ :
“ Không muốn nói thì thôi , Huyền đi hỏi người khác cũng biết hà."
Tôi quay vào vách nhằm tránh cái nhìn soi mói của Huyền , bạn tôi thật quá láu lỉnh và thông minh , tôi thầm lo không biết Huyền có hỏi Dũng và Minh gì không ?.
Tôi quá lo xa , vì đến chiều khi tôi ngồi dậy ăn chén cháo thì Huyền đi học về ghé thăm :“ Hết bệnh chưa cô nương ".
Tôi lắc đầu :
“ Chắc nghỉ vài bữa , đi gì nổi ".
Thu ngồi xuống bên tôi :
“ Vậy chớ tối đó Thu không đi với Minh hả " .
Tôi vội đẩy Huyền ra :
“ Hỏi hoài , sao bữa nay học nhiều không “ .
Huyền nói :
“ Quá chừng là bài , thôi Thu nghỉ đi , uống thuốc cho mau hết bệnh , Huyền sẽ chép bài dùm cho ."
Không đợi tôi đồng ý, Huyền đã đi lại bàn học , hai đứa chúng tôi hay học chung nên Huyền biết rành chổ để tập vở của tôi , hắn lựa ra một chồng vở và ôm theo mình :
“ Huyền sẽ chép dùm cho Thu bài hôm nay và ngày mai nghen ".
Tôi cười : " Cám ơn Huyền nhiều ."
Huyền đi ra cửa còn ngoái lại :
“ Hết bệnh lẹ đi , còn một chầu kem của Dũng đó."
Tôi tròn mắt nhìn Huyền , Dũng và Huyền có gì với nhau không nhỉ , tôi thấy hai người thật tư nhiên , không giống như tôi với … …
Đến tối hôm sau thì Huyền mới ghé nhà tôi , hắn ôm khệ nệ trên tay đủ thứ , ngoài tập vở ra còn có một túi đựng cam . Tôi hỏi :
“ Gì mà nhiều vậy?"
Huyền liếng thoắng :
“ Tập vở Huyền chép dùm cho Thu rồi , còn cam là có người gởi cho Thu."
Tôi ngạc nhiên :
“ Gởi cho Thu , vụ gì nữa đây ?" .
Thu để tất cả trên bàn :
“ Thì bệnh nên có người hỏi thăm rồi gởi Thu mang đến .”
Tôi gặng hỏi :
“ Nhưng mà ai mới được "
Huyền nheo mắt :
“ Ai trồng khoai đất này , người học lớp 12 A đó."
Tôi đoán ra rồi , thì ra là “ người ta " , tôi sực nhớ chuyện hôm qua , trong lòng còn hờn giận nên nói với Huyền :
“ Thu không nhận đâu , sao biết Thu bệnh mà gởi vậy "
Huyền treo :
“ Thì người ta thấy vắng , người ta hỏi thăm , chẳng lẽ dấu ."
Tôi nhăn nhó :
“ Nhiều chuyện quá."
Huyền đứng dậy :
“ Đáng lẽ cảm ơn không hết còn trách móc , thôi Huyền về đây , mai đi học nghe."
Huyền về rồi mà tôi vẫn còn ngồi thừ ở đó nghĩ ngợi lung tung . Tôi bước đến bàn học mở túi đựng cam ra , 4 trái cam thật to và có một mảnh giấy cài trong đó: “Chúc mau hết bệnh " . Tôi mở những cuốn tập ra , hai ngày học đến 6 môn , tội nghiệp bạn tôi phải chép bài dùm . Ủa , tôi ngạc nhiên thấy có những nét chữ rất lạ trong mấy cuốn tập của mình ,thì ra Huyền chép bài dùm tôi có 2 môn Toán và Vật Lý , còn các môn khác thì chữ của người khác , nét chữ con trai rất đẹp và cẩn thận . Tôi cầm mảnh giấy khi nãy lên và so với cuốn tập đang cầm , hai nét chữ là một . Tim tim đập nhanh , tôi biết là ai rồi . Huyền thật là … tôi chẳng biết nói sao nhưng trong lòng biết bao vui , buồn lẫn lộn … Dù sao chuyện hôm qua cũng làm tôi có chút hờn giận , còn hôm nay sự chu đáo của chàng làm tôi thật bối rối . Nhưng thôi , tôi không dám suy nghĩ lâu vì còn phải chuẩn bị bài vở cho ngày mai nữa ….
Y hẹn , Huyền đến rủ tôi đi học , hôm nay cả hai đứa đều đi bộ . Trời mùa Đông , cái lạnh buổi sáng hiu hiu với ánh nắng ban mai vừa lên không đủ đẩy lùi được cái giá lạnh còn sót lại của ban đêm . Tôi vẫn im lặng như thường ngày , mặc Huyền huyên thuyên đủ thứ chuyện , nhưng hắn cũng may hắn không còn nhắc đến chuyện đêm Noel nữa .
Khi đi vào sân trường, tôi nhìn thấy ánh mắt dõi theo của Minh từ trên ban công trên lầu . Đi ngang qua lớp học của Minh rồi mới đến lớp học của chúng tôi , tôi làm lơ cắm cúi bước đi , không thèm nhìn chàng như mọi khi . Tôi đi nhanh đến nổi khi chúng tôi đã vào chổ ngồi, Huyền không chịu được phải hỏi :
“ Hôm nay mi sao vậy ?" .
“ Sao là sao ? "
Huyền cười :
“ Sợ hỏi thăm hả , sao đi lẹ dữ vậy ."
Tôi quay chổ khác :
“ Bình thường thôi , đâu có ai quen mà hỏi thăm."
Huyền chưa buông tha : “ Nhớ nghe , không quen thì thôi."
Dũng từ bàn sau nói vói lên :
“ Thu hết bệnh chưa?"
Đối với Dũng thì tôi không thể lặng im dược nên phải quay đầu xuống trả lời :
“ Cám ơn , Thu đỡ rồi “ .
Suốt buổi học đầu óc tôi để ở đâu , có câu thơ nào đó nói rằng “ hồn tôi lang thang ngoài cửa lớp .. " tôi thấy dùng từ thật đúng với tâm trạng của tôi , nhưng sao lòng tôi vẫn thấy buồn , một nỗi buồn không tên .
Đến giờ ra chơi , thoáng thấy bóng Minh vào lớp , tôi không nhìn lên như mọi khi, dường như thái độ của tôi thật vô lý nhưng tôi không thể trở về bình thường . Huyền hích tôi :
“ Người ta qua rồi kìa."
Tôi thì thầm :
“ Kệ người ta , không có quen .”
Huyền quay xuống bàn dưới :
” Minh làm gì để Thu giận rồi nè “ .
Giọng Minh trầm ấm :
“ Minh có làm gì đâu."
Tôi hừ trong họng , không làm gì , không làm gì sao người ta bực mình được chớ . Dũng xen vào :
“ Chiều nay nghỉ hai tiết cuối , chúng ta đi ăn kem đi , gần hết năm rồi Dũng không muốn nợ qua năm , xui lắm."
Huyền không đợi tôi trả lời đã nhanh miệng :
“ Cái gì chứ ăn uống Huyền ít khi từ chối lắm , chúng ta đi đâu ? “
Minh nói khẽ : ‘ Quán cây Điệp đi."
Huyền quay ra bàn sau cười :
“ Trời đất , không ngờ nha , quán nào cũng biết ."
Tôi vội nói :
" Bữa khác đi , hôm nay Thu thấy chưa khoẻ lắm."
Huyền nhăn nhó :
“ Chưa khoẻ , đi chơi một chút là khỏe liền . Thời gian này mới rảnh chứ qua tuần sau học hành nhiều rồi đâu còn dịp đi nữa."
Nhưng tôi nhất định không chịu :
“ Vậy thì các bạn đi đi , Thu không đi đâu ".
Câu trả lời thẳng thừng của tôi chắc làm cho các bạn không ngờ đến nên ai nấy đều im lặng , Huyền giả lả :
"Không đi thì thôi , làm gì dữ vậy “.
Đã hết giờ ra chơi ,Minh về lớp , tôi biết thế nào chàng cũng nhìn tôi , nhưng tôi vẫn cúi đầu làm ngơ . Thái độ của tôi không qua được cặp mắt của Huyền , hắn hỏi nhỏ : "Giận hả “ .
Tôi lắc đầu , Huyền nói thêm :
“ Minh tốt lắm nha Thu , biết cư xử lắm đó."
Tôi nghĩ thầm – Huyền đâu có biết Minh vô tâm , không biết tâm lý bạn gái chút nào hết , chẳng lẽ tôi kể cho Huyền nghe chuyện hôm qua ở nhà Minh ... kể ra chắc Huyền cười nhạo tôi quá . Nhưng thật ra tôi đã lẩm , Minh hoàn toàn không vô tâm , không ý tứ như tôi gán tội cho chàng , và tôi mới là con bé ngốc nghếch có tự ái quá lớn .
Đi học về đến nhà tôi đã thấy một cô bé đứng đợi trước cổng , thì ra là Loan –cô bé hàng xóm của Minh – cô bé mỉm cười và đưa đôi mắt trong veo nhìn tôi :
“ Em đợi chị Thu nãy giờ."
"Đợi chị , có chuyện chi vậy?"
" Anh Minh nhờ em đem cái này qua cho chị" .
Loan đưa tôi một chậu hoa hồng nhỏ bọc trong một túi ny lon trong suốt . Tôi đỡ lấy chưa kịp nói câu nào , Loan tía lia :
“ Anh Minh nói chậu hoa này chị có thể để trong phòng gần cửa sổ , nó là hoa hồng tỷ muội nên sẽ ra nhiều hoa lắm . Anh Minh chưa bao giờ cho ai hết vậy mà bữa nay chỉ đưa cho chị thôi đó."
Tôi chưa kịp nói câu nào thì Loan đã chào :
“ Em phải đi học thêm , lúc nào rãnh chị đến nhà anh Minh chơi nữa nghen."
Cô bé quay đi liền để tôi đứng lặng với chậu hoa trên tay , Tôi hiểu hàm ý của Minh rồi , đó là lời thanh minh và xin lỗi thật nhẹ nhàng , tôi chẳng còn có lý do nào để giận chàng nữa , giờ đến lượt tôi cảm thấy mình thật vô duyên ...
Đặt chậu hoa trên bàn gần cửa sổ , tôi ngắm nhìn những cánh hồng mơn mởn đan xen với những cành lá xanh tươi , loại hoa hồng này cành và hoa đều nhỏ xíu và đặc biệt là không có gai , hoa nở rất nhiều và vô số những búp non hứa hẹn sẽ còn tiếp tục khoe sắc trong những ngày sắp tới .
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng , thanh thản , chỉ mới mấy ngày thôi mà tôi đi từ trạng thái này qua trạng thái khác , những xúc cảm của tình yêu đầu đời làm tôi đang sống cùng với những giấc mơ . Tôi ước sẽ có dịp đến nhà Minh , ngồi trên chiếc xích đu ngắm nhìn những sắc hoa khoe màu trong vườn cũng như được nói chuyện với chàng nhiều hơn ...Nhưng tôi đâu ngờ rằng tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội , không còn dịp để đến nhà chàng , cũng không còn dịp để tôi và các bạn hẹn nhau đi ăn kem nữa , cũng không còn có một đêm Noel đã đi sâu vào ký ức trong mỗi một chúng tôi .
Đọc tiếp phần 4