CHUYỆN TÌNH ĐÊM GIÁNG SINH
-phần cuối-
Tôi mở lịch ra xem thử , tết này nghỉ nhiều quá , tới hơn 2 tuần , vì rơi vào thứ 7 và chủ nhật nên học sinh được nghỉ tha hồ . Tuy nhiên vì là năm thi nên các thầy cô cho bài tập về nhà quá nhiều , nhất là các môn sẽ thi Tú Tài . Tết mà chẳng được nghỉ ngơi , trước khi về quê Huyền đã đến nhà tôi , nét mặt rất căng thẳng , hắn kéo tôi ngồi gần thì thầm :
- Mi nhớ đừng đi đâu xa nghe .
- Đi đâu , tau nói là ở nhà học bài thiệt mà . Chuyện gì vậy ?
Huyền ra vẻ bí mật :
- Tau nói cho một mình mi nghe thôi . Nghe Ba mẹ tau nói với nhau sắp có đánh nhau lớn lắm . Tau và chị Trang tính không về quê nữa mà kẹt lỡ hứa với bà ngoại rồi , không về bị la , tau cũng sợ ghê . May mà quê ngoại tau gần , có chuyện gì thì tau lên liền .
Tôi hồi hộp :
- Sao không nghe Ba mẹ tau nói gì hết vậy ?
- Mi ở trong phòng hoài làm sao nghe , với lại nhà mi buôn bán chắc không nghe đâu , chứ nhà tau ...
Huyền thở dài , tôi nghe trong lòng lo lắng , Ba Huyền là sĩ quan , chắc biết nhiều chuyện nên mới nói vậy , chẳng biết sao , con nít như tụi tôi đâu có hiểu gì nhiều . Tôi an ủi bạn :
- Tau nghĩ không có chuyện gì đâu , tau ở nhà làm bài tập chẳng đi đâu hết , mi đi mau lên nghe .
Sau khi tiễn Huyền về tôi bắt đầu chú ý thì quả nhiên ở nhà tôi cũng có nhiều điều rất khác thường , Ba me tôi đi suốt , đến các cửa hàng thu dọn và dặn dò người làm . Tôi chẳng hiểu gì nhưng nhìn nét mặt lo lắng của hai người tôi linh cảm một điều gì không hay sẽ xảy ra .
Thời gian nghỉ Tết lâu quá , rồi 3 ngày Tết cũng trôi qua , cũng bánh chưng bánh tét , dưa hấu hạt dưa , bánh mứt ... tôi chỉ ở trong phòng và lấy tập ra học , tôi nhớ câu Huyền nói : “ Mi điên rồi hả “ . “Vậy chớ không học thì làm gì bây giờ ?”
Ngoài thời gian học ra , tôi chẳng phải làm gì vì nhà đã có người làm , tôi dành thời gian chăm sóc cho những chậu hoa mà Minh đã gởi tặng . Chậu hoa tỷ muội vẫn ra hoa đều đặn , hết đợt này đến đợt khác , màu hoa thắm đỏ thật đẹp . Các chậu hoa đỗ quyên , hoa móng tay màu hồng nhạt mong manh trong nắng sớm , hoa lài thì có mùi thơm thoang thoảng thật dễ chịu . Tât cả các chậu hoa tôi đều để trên bệ ngay cửa sổ và tưới nước mỗi ngày, nắng và gió sẽ làm cho cây có đầy đủ sức sống .
Nhìn hoa tôi lại nhớ đến người tặng nó , Minh thật là người chu đáo và cẩn thận , chàng tặng cho tôi những thứ làm cho tôi luôn nhớ tới chàng , nỗi nhớ nhẹ nhàng , mênh mông .Tôi nghĩ mình phải học giỏi hơn , phải biết nhiều thứ như Huyền , nói tóm lại tôi muốn mình thành người hoàn toàn về mọi mặt để không bị chàng chê cười .
Tết mà thấy không vui chút nào , tôi mong cho đến ngày đi học lại , gặp lại thầy cô, các bạn và nhất là gặp lại một người ... Tôi nóng ran mặt vì có cảm giác mình rất nhớ , thời gian có 2 tuần mà sao lâu quá , tôi chẳng đi đâu nên xem ra thời gian càng đi chậm lại nữa .
Mỗi buổi chiều tôi hay ngồi bên cửa sổ , vừa ngắm những chậu hoa bé nhỏ xinh xinh , vừa nhìn xuống đường xem người qua kẻ lại nhộn nhịp , năm nay đầu năm lại có mưa , mưa không lớn nhưng cũng đủ để ướt áo và cái lạnh lẽo của mùa Đông vẫn còn sót lại đâu đó Tôi ước có người đứng chờ tôi ở trước cửa nhà ( như anh Nghĩa bạn của chị Trang ) , tôi ước có người đến rủ tôi đi chơi , tôi ước có cô bé Loan xuất hiện đem cho tôi một cái gì đó ... và cuối cùng tôi ước cái có thể xảy ra nhất là Huyền về sớm.
Nhưng tất cả những điều ước của tôi chẳng có cái nào hiện ra cả , chẳng thấy ai chờ tôi trước cổng nhà , chẳng có ai thèm đến rủ tôi đi chơi , chẳng có cô bé Loan xuất hiện và Huyền chẳng thấy đâu . Và bây giờ tôi ngồi nhà cặm cụi học bài và xé từng tờ lịch để trông ngày đi học trở lại .
Vào một buổi chiều như thường lệ , tôi ngồi nhìn xuống đường như mọi khi , bỗng chốc tôi nghe như tim mình thắt lại , Minh đang đi ngang qua và nhìn vào nhà tôi , tôi không thể nào lầm với cái dáng quen thuộc đó . Minh đi rất chậm và quay lại hai lần . Nhưng tôi là một đứa con gái nhút nhát và ngốc nghếch lắm , tôi như đứng chôn chân ở đó và chỉ biết nhìn theo , nếu là Huyền , tôi chắc là Huyền sẽ mở cửa sổ thò đầu ra vẫy tay và cuối cùng chạy như bay xuống nhà để đón Minh . Nhưng tôi thì không , tôi vẫn đứng lặng thinh và buồn bã nhìn theo bóng Minh đang từ từ khuất ở cuối con đường .
Tôi chợt suy nghĩ mông lung , vì sao Minh chỉ đi ngang qua ma không chịu bấm chuông hỏi thăm , hay chàng cũng nhút nhát như tôi ? .. Huyền ơi , mi làm ơn lên lẹ lẹ đi , thiếu mi tau chẳng biết hỏi ai , chẳng biết làm gì hết .
Còn hai ngày nữa đi học trở lại thì Huyền mới xuất hiện , nó vào phòng tôi như một cơn lốc xoáy , trái với sự tưởng tượng của tôi là Huyền sẽ vui vẻ , líu lo kể đủ thứ chuyện ăn Tết ở quê ngoại như thế nào .... Huyền không cười một chút nào , hắn hỏi tôi :
- Mấy bữa nay mi không đi đâu thiệt hả ?
Tôi cười thật tươi :
- Thấy mi lên tau mừng quá , thì tau nói rồi tau ở nhà học bài .
Huyền nói :
- Trời ơi , tau đi có mấy bữa mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra , mi không biết gì hết hả , thay đồ rồi đi theo tau mau lên .
Tôi ngạc nhiên :
- Chuyện gì vậy , mà đi đâu ?
Huyền mở cửa phòng :
- Tau xuống nhà trước , mi phải lẹ lên mới được .
Tôi vội vàng thay đồ và cùng Huyền ra khỏi nhà , Huyền chở tôi bằng xe đạp , tôi hỏi tiếp :
- Chuyện chi mà gấp dữ vậy ?
Huyền vừa đạp xe vừa trả lời :
- Tụi mình đến nhà Dũng rồi cho mi biết sau .
Biết tánh Huyền nên tôi làm thinh không hỏi nữa , Huyền chở tôi dừng trước một con hẽm nhỏ :
- Mi ở đây , tau chạy vào nhà Dũng nghe .
Không đợi tôi trả lời Huyền xuống xe chạy như bay vào hẽm , chừng 10 phút sau Dũng dắt xe đạp và cùng Huyền đi ra , Dũng nhìn tôi thật buồn bã :
- Tụi mình lại quán nước đàng kia nói chuyện nhé .
Huyền lại chở tôi , Dũng đạp xe kế bên không nói gì cả , tôi nhìn Dũng , nhìn Huyền trong lòng có một nổi lo lắng mơ hồ .
Đến quán , chúng tôi lựa một bàn bên hông nhà , giờ trưa nên quán thật vắng vẻ . Chúng tôi ngồi im lặng cho đến khi tôi chịu hết nổi phải hỏi :
- Chuyện gì vậy cho Thu biết , sao im lặng hoài vậy .
Dũng quay nhìn tôi ngập ngừng :
- Thu không hay gì sao ?
Tôi hỏi dồn :
- Thu không biết mà chuyện gì vậy ?
Dũng nói nhỏ :
- Minh đi rồi , cách đây 3 ngày .
Tôi choáng váng :
- Đi ? Mà đi đâu ?
Dũng hạ thấp giọng :
- Đi với chú của Minh ra nước ngoài rồi .
Tôi nghe lùng bùng lỗ tai , thì ra tôi không hề hay biết mà các bạn cũng không ai cho tôi hay gì hết , Dũng kể từ từ cho tôi và Huyền nghe : Sau khi nghỉ Tết được hai ngày thì bà Nội của Minh bị bệnh nặng và qua đời , ba của Minh về nhà , các cô chú cũng về . Ba Minh về có đưa một người phụ nữ về theo , té ra thời gian sau ông ta sống xa nhà là ở chung với người đó , ba Minh muốn bán nhà và đem Minh đi theo , chú của Minh từ nước ngoài bay về phản đối kịch liệt , nhà hương hỏa không được bán , Minh là đứa cháu đích tôn của gia đình đã phải chịu nhiều thiếu thốn tình cảm mà e chừng Minh cũng không theo Ba từ nhỏ . Chú Minh quyết định thật nghiệt ngã , đưa Minh ra nước ngoài học tiếp để tránh cú sốc tâm lý quá nặng nề .
Dũng kể tiếp : Tội lắm , các bạn biết không ? Minh chẳng biết phải theo ai , sao cũng được dường như không còn một động cơ và ý chí nữa , Dũng nhìn tôi :
- Minh có nhắc đến ... Thu và Huyền , không gặp được các bạn để chia tay .
Tôi nghe trong lòng nhói đau , nước mắt rưng rưng , lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là một sự mất mát , Dũng và Huyền chỉ đoán chứ chưa biết chuyện tình cảm của hai đứa tôi , Huyền than thở :
- Rồi sau này không biết ra sao ?
Dũng trầm ngâm :
- Nghe Minh kể lại chú Minh nhất định đưa Minh đi vì e rằng sắp đến sẽ rất lộn xộn , tính đưa Minh đi từ năm trước nhưng kẹt còn bà Nội của Minh ... Chú Minh làm gì đó bên phía nước ngoài nên giấy tờ đã làm sẵn hết rồi , chỉ nhờ thầy Hiệu trưởng cho rút học bạ là đủ .
Tôi không nói một lời , dường như còn bàng hoàng về những gì mình đã nghe ,, tôi ngồi lặng thinh cho đến khi Huyền dục :
- Thôi mình về đi , cầu trời cho Minh được bình yên và có ngày quay về .
Quay về , tôi nhìn sững Huyền , đúng rồi đi cũng có ngày về chứ , tôi chẳng nói năng chi , Huyền chở tôi về , dường như nó hiểu được tâm trạng của tôi nên an ủi :
- Mi đừng buồn , sắp thi cử tới nơi rồi .
Tôi vẫn lặng thinh , làm sao Huyền biết được tôi và Minh đã có những tình cảm sâu đậm như thế nào , tôi muốn gục vào bạn để khóc nhưng chẳng thể nào làm được , Huyền thả tôi trước nhà rồi đạp xe về . Rôi lên phòng và ngồi vào bàn học , đến bây giờ tôi mới thực sống với chính mình , những giọt nước mắt rơi lặng lẽ , Minh ơi , có lẽ tôi đã xa vĩnh viễn rồi , hai phương trời xa lắc biết có ngày gặp lại nhau không ?. Nhìn quanh phòng tôi thấy như không gian vẫn ẩn chứa bóng hình của người tôi thương , những chậu hoa bên cửa sổ , những cái gì Minh đã đưa cho tôi .. tôi đang cảm nhận được sự quý giá khi mất đi tất cả . Tôi chỉ biết khóc nhưng khi bừng tỉnh thì tôi nhớ lại ngày mà Minh đi ngang qua nhà tôi , có lẽ Minh muốn gặp tôi để tạm biệt , có lẽ Minh muốn nói với tôi lời tạm biệt nhưng cuối cùng không gặp ...
Tôi nhớ ra rồi còn một người có thể cho tôi biết thêm tin tức về những ngày cuối Minh còn ở lại đây . Nghĩ là làm , tôi rửa mặt và xuống nhà lấy xe đạp đi , tôi đạp xe thật nhanh như chưa bao giờ chạy xe nhanh đến vậy . Tôi dừng xe trước nhà Loan , và nhìn sang nhà Minh , căn nhà có cánh cổng màu xanh vẫn đóng chặt , nước mắt tôi suýt trào ra , tôi phải cắn chặt môi kìm lại . Nhà Loan nhỏ xíu , cũng có sân nhưng chỉ có mỗi một cây trứng cá râm mát , chiếc cổng bằng gỗ chỉ khép hờ . Tôi nhìn qua chấn song mà không dám kêu cửa , may quá có bóng Loan chạy ra :
- Chị Thu phải không ? vào nhà em chơi .
- Loan nhanh nhẹn cổng và tôi dắt xe đạp vào , dựng xe kế hàng rào , Loan kéo tôi ngồi dưới gốc cây , vô tình tôi ngồi hướng mặt nhìn qua nhà Minh , tôi nghe nhói đau trong lòng khi thấy chiếc xích đu dưới giàn hoa tím bên kia . Làm sao tôi quên được , mới đây thôi tôi đã ngồi trên chiếc ghế đó và Minh đứng cạnh tôi trong một buổi chiều thơ mộng , tôi nhắm mắt lại nghẹn ngào . Loan lên tiếng :
- Chi Thu biết anh Minh đi rồi hả ?
Tôi gật đầu :
- Chị không hay biết gì hết , sao Loan không đến nhà cho chị biết .
Loan nhìn tôi ái ngại :
- Lúc bà Nội anh Minh mất , anh Minh không cho em đi báo cho chị , lúc đó nhà bà con về đông lắm .
Tôi hỏi dồn :
- Còn lúc anh Minh sắp đi , em có biết không ?
- Bữa cuối em mới biết , anh qua nhà em , em hỏi đã gặp chị Thu chưa , ảnh chỉ lắc đầu không nói . Quên , ảnh có gởi cái này nhờ em đưa lại cho chị .
Loan đi nhanh vào nhà , tôi ngồi một mình , cái cảm giác hụt hẩng đớn đau cứ lớn dần lên , tôi không thể kềm được và mặc cho nước mắt lăn dài trên má . Loan quay trở ra trên tay có cầm một gói nhỏ được bọc giấy kín mít .Loan đưa cho tôi :
- Anh Minh dặn em đưa tận tay chị , ảnh đi mà buồn lắm , đi trong đêm rất vội , em ở bên này nhìn sang thấy có xe hơi đến chở chú và anh Minh ra phi trường . Không biết chừng nào ảnh mới về lại .
Tôi cầm chặt lấy cái gói nhỏ mà Loan vừa đưa , khẽ nói :
-Cám ơn Loan , thôi chị về đây , có tin gì nhớ cho chị hay .
Tôi dắt xe ra cổng vừa đi vừa ngoái nhìn khoảng sân nhà Minh , chẳng bao giờ tôi có cơ hội đến nhà chàng lần nữa , chẳng bao giờ ...
Tôi đạp xe về mà trong lòng buồn như chưa bao giờ buồn như vậy , làm sao tôi có thể tưởng tượng ra ngày chúng tôi phải chia tay đột ngột thế này . Mới đây thôi chúng tôi đã cùng gặp nhau mỗi ngày , đã đứng bên góc đường đợi nhau mỗi chiều thứ bảy , vậy mà ....
Về nhà cất xe xong , tôi chạy vội lên phòng . Run run tôi mở cái gói nhỏ mà Loan đã đưa khi nãy , một cuốn sổ hiện ra , mỗi trang là một cành hoa đã được ép khô , dường như Minh đã hái hết tất cả các loại hoa trong vườn để ép tặng tôi , như lần đầu Minh đưa tôi cuốn sổ có ép cành hoa tím , Minh đã nói : “ hy vọng Thu rất thích". Phải tôi rất thích nhưng không phải thích những cành hoa vô tri này không , tôi thích còn có Minh nữa , biết làm sao đây khi không còn chàng ở bên cạnh . Tôi mở đến trang cuối cùng , một dòng chữ hiện ra , chữ của Minh “ Hẹn ngày gặp lại ".
Bây giờ thì tôi không còn kìm nén nữa rồi , nước mắt tôi rơi lả chả trên những trang giấy . Minh ơi , đến lúc sắp đi xa , Minh vẫn còn nhớ đến tôi , vẫn đưa tặng tôi những cánh hoa khô ép tự bao giờ , hẹn ngày gặp lại , biết bao giờ ...
Tôi không thể thố lộ chuyện của Minh và tôi cho Huyền biết , tôi giữ im lặng nhiều hơn , Huyền nghĩ tôi buồn nhưng đâu ngờ nỗi buồn trong tôi cứ lớn dần lên theo từng ngày , giờ ra chơi không bao giờ tôi ra hành lang đứng nhìn đâu đó , còn ai nữa để tôi kiếm tìm ánh mắt , tất cả đã xa rồi , còn đâu ...
Tôi chỉ biết học và học , chẳng đi đâu ngoài đến trường , Huyền luôn ở bên tôi , cùng Dũng kể cho tôi nghe nhiều chuyện vui để tôi khuây khỏa nhưng tôi vẫn ủ rủ từng ngày . Tôi đã ngồi trong lớp nhìn qua dãy lầu trước mặt , vẫn trường đó lớp đây nhưng đâu còn người nào cho tôi ngóng chờ mỗi ngày .
- Chiều thứ bảy tôi đã có thói quen về một mình , tôi đã đứng lại góc đường mà chúng tôi đã đứng , gió vẫn lồng lộng , áo dài tôi bay bay và lòng tôi lại ôm một nỗi buồn mênh mang , tôi nhớ những khi Minh nhìn tôi , tia nhìn ấm áp mang cả một bầu trời thương nhớ , tôi nhớ khi Minh đưa tôi trái cây , Minh đã có công chọn lựa từng thư' , Minh muốn tôi vui , muốn tôi cười nhưng cuối cùng Minh lại ra đi , ngày gặp lại là chừng nào ?.....
Chúng tôi đã đậu Tú Tài , đã vào Đại học , đã đi làm , đất nước biết bao thay đổi , con người chúng tôi cũng phải bước ra ngoài xã hội , phải làm việc , phải kiếm sống , Chúng tôi cũng là bạn với nhau như thuở nào và lâu lâu chúng tôi lại nhắc đến Minh , nhắc đến một người bạn hiền lành , học giỏi ... chuyện của tôi và Minh vẫn còn là bí mật chẳng ai biết , chẳng ai hay . .
“Mối tình đầu bứơc nhẹ mà sâu” , tôi chẳng quen ai nữa sau khi Minh đi , các bạn tôi đã lập gia đình nhưng tôi vẫn chờ Minh về , chúng tôi không có lời ước hẹn , thề nguyền , chúng tôi chưa bao giờ nói đến chuyện mai sau nhưng Minh đã nắm tay tôi trong đêm Giáng sinh , đã nhìn tôi , đã tặng cho tôi những thứ làm tôi vui thích , và chàng đã hẹn ngày về .
Tôi tin là Minh sẽ trở về , dù bất cứ hoàn cảnh nào tôi cũng đợi ....
HẾT