CHUYỆN TÌNH ĐÊM GIÁNG SINH
-phần 4-
Huyền đoán rất đúng , sau khi nghỉ Tết Tây 1 ngày chúng tôi bắt đầu lịch học dày đặc , năm thi cuối cùng của bậc Trung học mà , đám học sinh khối lớp 12 như quay cuồng với bao nhiêu là kiến thức phải nhồi nhét vào . Tuy nhiên chúng tôi đều cố gắng hết sức , mới xong học kỳ đầu mà mặt mũi đứa nào cũng phờ phạc , tôi thầm nghĩ phải chi đừng bày ra thi Tú Tài thì cuộc đời học sinh chúng tôi đỡ khổ biết bao nhiêu , chúng tôi chỉ cần mỗi năm thi 2 học kỳ là xong , còn thời gian còn làm việc khác , đi ăn hàng và còn hẹn hò đi chơi nữa chớ . Tôi đem suy nghĩ của mình nói cho Huyền nghe , tưởng đâu ý kiến tuyệt vời của tôi được ủng hộ , ngờ đâu Huyền bỉu môi :
"Xì, ai cũng nghĩ như Thu thì làm sao phân biệt được người giỏi , người dở ? rồi Trường Đại học đâu có đủ mà chứa hết , phải có thi cử rồi người này được đi học cái này , người kia phải đi làm cái khác."
Tôi vẫn chưa hiểu :
" Thu nghĩ là lấy điểm cuối học kỳ là được rồi , thi Tú Tài làm chi cho mệt."
Huyền lắc đầu :
"Cô nương ơi , học là phải thi , và thi Tú tài là thi toàn quốc , cả nước ra chung một đề thi , còn thi học kỳ là chỉ trong một trường , một địa phương nhỏ xíu thôi làm sao công bằng được."
Tôi biết là không cãi lại Huyền , đầu óc tôi cứ quay cuồng với những hình , vẽ , con số , công thức ... đến ngủ cũng nằm mơ . Có lúc lẫn thẩn tôi nghĩ , những thứ đó có thực sự giúp gì cho cuộc sống tương lai của tôi không chớ , như mẹ tôi chẳng hạn , thi đậu Tú tài xong chưa kịp học Đại học là Ba tôi đã bắt cóc rồi ,sau đó là bếp núc ,con cái, buôn bán , có khi nào bà còn nhớ hình học không gian , giải tích , đại số , lượng giác không ? Nhưng mà tôi đã biết khôn không dám hỏi đến mẹ tôi , chỉ đem cái ấm ức của mình vào giấc ngủ ....
Chúng tôi học hành thật chăm chỉ , người ta có câu “ cần cù bù thông minh “ , tôi biết mình học không giỏi bằng các bạn nên chỉ biết siêng năng mới mong đuổi kịp bạn bè . Các thầy cô cũng săn sóc chúng tôi tận tình , bảng điểm hàng tháng cũng được thầy hướng dẫn phân tích tỷ mỷ , ai học kém môn gì , thầy cô đều lên lịch bắt buộc học thêm , rồi phong trào học tổ , học nhóm nữa . trường tôi năm nào cũng đứng nhất nhì trong tỉnh về tỷ lệ học sinh đậu Tú Tài . tất cả phải cố gắng , cố gắng hết sức . ...
Ở lớp Minh cũng vậy , chúng tôi đều bận học không có thì giờ để gặp và trò chuyện như trước nữa nhưng mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau , vẫn nhìn nhau và cười bằng ánh mắt, chỉ nhìn là đủ cần gì phải nói ; chẳng ai biết , chẳng ai hay . Tôi đã biết tình cảm của Minh dành cho mình và tôi thật vui sướng đón nhận nó , , . Tôi lại nghĩ bâng quơ :” Sao tôi lại gặp chàng vào năm bận rộn như thế này cơ chứ “ .Tôi đã có kinh nghiệm không dám nói những điều vừa chợt nghĩ ra , vì chắc chắn Huyền sẽ nhạo tôi : “ Vậy chớ mi muốn gặp năm nào , năm mới vào lớp một chắc , Hì hì , năm đó dành ăn là nhiều chứ ở đó mà ... Hì hì “ .
Tuy nhiên tôi vẫn thích có những môn học thật cần thiết cho cuộc sống , ví dụ như may vá , thêu thùa , nấu ăn ,làm bánh , cắm hoa , trang hoàng nhà cửa ..... Tôi không dằn được nên phải nói cho Huyền biết , bạn tôi đúng là một người có kiến thức uyên bác , Huyền nói :
" Vậy sao hồi đó mi không học Trường Kỹ thuật ?"
Tôi nhớ có nhiều lần gặp một nhóm học sinh kỹ thuật mặc đồng phục màu xanh :
"
Trường Kỹ thuật chỉ dạy cho mấy tên con trai thôi mà."
Huyền giảng giải cặn kẽ cho đầu óc mít đặc của tôi vỡ ra :
"
Trường đó cũng dạy nữ sinh nữa , ngoài học những môn như tụi mình còn học thêm những thứ Thu vừa nói đó . Chị Trang của Huyền đã học và bây giờ đi dạy các môn nữ công gia chánh cho trường."
"Vậy sao ?"
Huyền nói nhỏ:
"Nghe chị Trang nói tuần sau có đợt triễn lãm trong Trường , tụi mình đi coi cho biết nghen."
Tôi náo nức :
" Nhớ rủ Thu đi nha , chắc là nhiều cái hay lắm."
Đúng là quá hấp dẫn và ngoài sức tưởng tượng của tụi tôi , trường Kỹ thuật khang trang và rộng rãi với rất nhiều dãy nhà . Nơi triễn lãm là dãy nhà trung tâm , chúng tôi xem thật say mê , nào là bao nhiêu là các loại bánh ngọt , đủ kiểu , đủ cỡ , bông kem trang trí bánh hình các loại hoa , các con thú ... Rồi chổ triễn lãm may thêu , những chiếc áo gối , khăn trải bàn , những chiếc áo thêu với đường kim mũi chỉ thật khéo léo . Tôi trầm trồ nhìn những chiếc khăn tay thêu rất đơn giản mà đẹp mắt ,tôi chợt nghĩ đến Minh và nhủ thầm hay là mình thêu tặng cho Minh một chiếc khăn tay , điều đó nên lắm chớ vì tôi mới chỉ là người nhận còn chưa tặng lại Minh cái gì hết . Những năm đầu của bậc Trung học chúng tôi đã có dịp học qua may vá thêu thùa nhưng chỉ làm để chấm điểm thôi chứ còn thêu tặng thì không biết có coi được không , tuy nhiên tôi nghĩ vấn đề không phải là đẹp xấu mà là tấm lòng của tôi sẽ gởi trong vật kỷ niệm đó .... Tôi và Huyền còn đi xem nhiều nơi nữa nhưng lòng tôi đang có những dự định mới mẻ nên tôi chỉ xem qua loa và kéo Huyền về.
Nghĩ là làm , tôi đã hoàn thành chiếc khăn tay trong những giờ rảnh rỗi hiếm hoi ở nhà , xem cũng được . Trên nền khăn màu trắng , hai chữ MT ở một góc đan lồng vào nhau như khi chúng tôi nắm tay nhau ,nhưng để cho mọi người không đoán ra khi vô tình bắt gặp tôi thêm vào một chữ T phía trước , 3 chữ TMT chỉ có người trong cuộc mới hiểu được , chữ T cũng có thể là THƯƠNG chẳng hạn ...tôi nghĩ rằng Minh sẽ rất vui khi nhận nó.
Tuy nhiên , tôi chưa có cơ hội để đưa thì lớp Minh chuyển sang học ở dãy lầu đối diện lớp tôi , từ bên này nhìn sang bên kia cách ngăn bởi một khoảng sân rộng luôn ngập tràn ánh nắng , chúng tôi vẫn nhìn qua mỗi ngày vẫn nhận ra nhau trong vô số những bạn bè trang lứa, hình như mỗi một chúng tôi đã trở nên quen thuộc đến nổi nhìn xa xa cũng biết . Minh không còn dịp qua lớp tôi như trước kia , 15 phút ra chơi không đủ thời gian để từ bên kia đi xuống cầu thang , băng qua sân , leo cầu thang để đến được lớp tôi . Tôi ước mong cho lớp Minh quay về chổ cũ , tôi ước mong cho 2 dãy lầu sẽ nối với nhau bằng một hành lang , tôi ước mong giờ ra chơi không còn là 15 phút nữa mà là 30 phút để chúng tôi còn có cơ hội gặp nhau . Nhưng điều ước của tôi chẳng bao giờ thành sự thật và tôi thầm giận đủ thứ , giận mấy thầy ác quá đã nửa năm học rồi mà không ráng tới cuối năm khi chúng tôi ra trường rồi thì muốn đổi gì thì đổi ; tôi giận sân trường mình sao mà chừa lớn quá vậy ; tôi giận luôn chàng sao chọn lớp A mà không qua học lớp B ; và cuối cùng tôi giận luôn cả tôi học chi lớp B để bây giờ phải ngóng cổ qua lớp A mà nhớ ...Nhưng Minh không ước mong , giận lẫy vu vơ như tôi , Minh có cách khác để gặp tôi mà không ai biết.
Hàng ngày tôi đều đi học với Huyền , lúc đi bộ lúc đi xe đạp nhưng duy nhất chỉ ngày thứ bảy là Huyền không cùng đi với tôi , vì sao thì tôi cũng chẳng bao giờ thắc mắc làm chi nhưng có người đã âm thầm để ý và mỗi chiều thứ bảy khi tan trường về thì Minh đã đứng chờ tôi ở góc đường , chúng tôi rất ít nói với nhau , có lẽ không có ngôn từ nào để diễn tả hết những tình cảm những nhớ mong , chúng tôi chỉ nhìn , cười và chào nhẹ với nhau .Lần nào gặp Minh cũng đem cho tôi một thứ gì đó như trái ổi nho nhỏ bên trong chín đỏ ngọt lịm và thơm phưng phức ; trái khế vàng ươm vừa ngọt vừa chua ; trái mận đỏ đặc ruột cắn vào là giòn tan ; trái lựu màu vàng với những hạt màu hồng mọng nước ; trái sêri màu hồng để qua ngày sau là chuyển sang màu đỏ .... Mỗi tuần gặp , Minh đều đưa cho tôi nếm những trái ngon nhất ở vườn nhà chàng , Minh nói mỗi thứ chỉ có một cây thôi và toàn những giống cây được chọn lựa kỹ vì bà nội Minh muốn trồng được nhiều loại cây cho cháu có đủ mùa nào thức đó . Tình cảm của chàng gói ghém vào những thứ đơn sơ mộc mạc như vậy và không bao giờ có thứ trái cây nào có thể so sánh với vị ngọt , mùi thơm của những trái cây đó.
Nhưng không chỉ có trái cây , những chậu hoa xinh xinh nho nhỏ như hoa đỗ quyên , hoa móng tay , hoa mười giờ ... cũng được Minh nhờ Loan đem lại cho tôi. Minh cho tôi nhiều như vậy đó , mỗi tuần gặp lúc nào cũng có quà , lúc nào cũng làm tôi bất ngờ vì chẳng có lần nào tôi đoán đúng cả ....Con bé nhút nhát như tôi cũng không dám đưa tặng chàng chiếc khăn tay mà tôi đã tốn bao nhiêu công sức để thêu , tôi đã gói kỹ và thứ bảy nào cũng đem theo rồi lại đem về ; tóm lại tôi chỉ là người nhận mà chưa một lần cho , thật là bất công quá . Nhưng cũng tại Minh , tặng cho tôi thì một tay cầm tập , một tay cầm quà , còn tay đâu mà lấy khăn ra đưa cho Minh chớ . Tôi vẫn cứ đem và chờ có dịp thuận tiện , cuối cùng trời không phụ lòng tôi , một chiều thứ bảy gần hết năm , Minh đưa cho tôi một cuốn tập chứ không phải một bịch trái cây như hồi trước đến giờ , khi tôi tròn xoe mắt chưa kịp hỏi , thì Minh đã nói khẽ :
"Hy vọng là Thu sẽ thích."
Tôi ép cuốn tập chàng đưa vào trong những cuốn tập của mình và luôn tiện đưa chiếc khăn tay gói trong giấy màu hồng đưa cho Minh và lí nhí :
"
Thu tặng cho Minh nè ..."
Minh thoáng ngạc nhiên và cười rất tươi .Chia tay về tôi đã đem tất cả những niềm vui sướng đó rải hết trên đường , mọi vật đều hòa reo với tôi trong hạnh phúc vô bờ.
Về đến nhà , tôi vội mở cuốn tập của Minh vừa đưa , chính giữa là một cành hoa tím đã ép khô , đó là loại hoa trồng cạnh ghế xích đu nhà Minh , tôi đã ngắm nhìn những cánh hoa này trong một buổi chiều đến nhà Minh và bây giờ nó như đem cả không gian ở đó hiện diện bên tôi , làm sao tôi quên được ....
Tôi đã giữ tất cả những bí mật đó với Huyền , , tôi cảm thấy có lỗi với bạn , có ai đi kể những điều đó ra cho người khác nghe chưa dù người đó là bạn thân nhất của mình ; tôi nhớ có câu “ hạt muối chia đôi , cục đường nuốt hết “ và thật xấu hổ vì thấy mình đúng như câu nói đó , khi đau khổ thì kiếm bạn để chia xẻ nhưng khi hạnh phúc thì hưởng một mình . Tôi dự định sẽ nói một “chút xíu”cho Huyền biết thôi nhưng tôi sợ Huyền truy một hồi là tôi khai ra hết và có thể Minh sẽ giận tôi .. Để bù lại tôi quan tâm đến bạn hơn , tôi hỏi :
"Sao thứ bảy nào Huyền cũng có việc đi đâu vậy ?"
" Đi làm “ con chim xanh “ cho chị Trang."
Tôi nhíu mày :
"Là sao ? Thu chẳng hiểu gì hết."
Huyền giải thích một hơi , thì ra chị Trang của Huyền có bạn trai , nhưng anh ta không dám đến nhà , nghe chừng đâu Ba má Huyền không thích cho hai người quen nhau và như vậy Huyền phải là người liên lạc vào cuối tuần , lúc đưa cái này , lúc nhận cái kia. Huyền than thở :
"Yêu đương như chị Trang tau thấy mệt quá , vì tau thấy tội nên mới tình nguyện giúp hai người nhưng e rằng chẳng đi đến đâu."
"Sao vậy ?"
Huyền lại kể lể dông dài , qua đó tôi biết chị Trang quen anh ta trong thời gian học Anh văn lớp ban đêm , quen nhau cũng thật lạ kỳ , người ta thương trước rồi mới giận sau nhưng hai người thì ngược lại . Huyền cười hì hì kể cho tôi nghe :
"Mi biết không ? Bữa đó là buổi học đầu tiên , anh ấy là giáo sư dạy tiếng Anh trẻ nhất trường , buổi học đầu tiên phải tự giới thiệu tên từng người trong lớp . Tới phiên chi Trang vừa nói xong thì anh ấy buông một câu : "Tên cô và tên tôi không hợp" Chị Trang không hiểu chi hết , Mi biết ảnh tên chi không ?"
Tôi tò mò :
"Tên gì vậy ?"
"Tên là Nghĩa , ghép với tên chị tau không hợp là phải rồi . Nhưng chị tau giận xanh mặt , ai thèm ghép với tên đó chớ , chỉ về kể tau nghe xong cười thôi là cười , mấy ông thầy trẻ tuổi thiệt tình giỡn chịu không nổi . Sau đó anh xin lỗi và hai người quen nhau từ đó , nhờ vậy mà chị tau siêng đi học lắm , bây giờ tiếng Anh và tiếng Yêu cũng giỏi bằng nhau , hì hì ."
Hai chúng tôi cười chảy cả nước mắt , nhưng lần đầu tiên tôi biết được nhiều thứ qua câu chuyện tình của chị Trang , té ra tình yêu không phải là màu hồng , cũng có lúc nó xám xịt như bầu trời trong cơn giông bão; hạnh phúc xen lẫn nổi khổ đau , điều đó thật lạ kỳ đối với tôi . Vì tôi hay hỏi nên Huyền cũng không dấu , những ngày sau hắn kể cho tôi nghe nhiều chuyện khác xoay quanh mối tình đó.
"Mi biết không ? Anh Nghĩa đúng là người thật lòng thương chị tau . Trời mưa lạnh lẽo như vậy mà ảnh đứng chờ chị tau đi học về , lạnh ướt rét run đến nổi bị cảm sốt hết mấy ngày."
Tôi lại nghĩ đến chuyện của tôi , không biết Minh có chứng tỏ tình yêu của chàng đối với tôi như vậy không ? Nhưng tôi không thích như vậy , giống tiểu thuyết quá , lỡ chẳng may trúng gió chết thì còn đâu mà thương với yêu .Huyền nói tiếp :
"Mi biết không ? ảnh muốn đến nhà thăm chị tau nhưng ba má tau không thích nên tau đành phải kiếm cách giúp đỡ . Tau để một cục gạch trên trụ xi măng trước cổng nhà , nếu nó hướng ra đường có nghĩa có ba má tau ở nhà , nếu xoay ngang thì ảnh có thể vào được và tau ngồi ở bàn học xa xa cho hai người nói chuyện với nhau . Gặp mà cũng bị ngăn trở dữ lắm , tau cũng thấy khổ lây.
"Rồi cuối cùng làm sao ?"
"Từ từ ba má tau cũng phải chịu thôi , có lúc chị tau nhịn đói, ở trong phòng suốt 3 ngày liền ai mà chịu cho nổi."
Huyền chép miệng như bà cụ non :
"Yêu đương chi cho khổ không biết nữa !"
Tôi thì thầm :
"Vậy chớ mi với Dũng ra sao rồi ?"
Huyền tròn mắt :
"Trời đất , chỉ là bạn thôi mà . Còn mi với Minh ?"
Tôi làm bộ thờ ơ :
"Thì cũng bạn thôi."
Huyền chưa chịu buông tha :
"Bạn có nhiều thứ bạn , bạn học , bạn đời ... hì hì , tau nghi quá."
Tôi lãng qua chuyện khác :
"Tết này mi tính đi đâu chơi ?"
"Tau về quê ngoại với chị Trang chắc hết ba ngày Tết quá .Còn mi ?"
Tôi thở dài :
"Tau ở nhà học bài ."
"Trời đất , Tết mà học bài , mi có điên không ?"
"Chớ tau biết làm gì , có mi thì hai đứa rủ nhau đến chúc tết thầy cô hoặc đi đây đó . Còn một mình tau chẳng biết đi đâu."
Tôi nói thật lòng vì hầu như tôi chẳng bao giờ đi mà không có Huyền , trừ một lần đến nhà Minh , Huyền an ủi :
"Tau ráng lên sớm , còn được ngày nào tau đi chơi với mi ngày đó được không cô nương ?"
“Tình bạn ấm áp như mùa Xuân” Có câu nào trong bài hát đã nói như thế , tôi thật sự mến Huyền , cô bạn của tôi , rất giỏi , rất nhiệt tình , hiểu xa biết rộng . Người ta có câu :” Học thầy không tày học bạn “ thật chẳng sai . tôi đã học ở Huyền nhiều điều , và bạn tôi không bao giờ chê tôi khi tôi hỏi những câu thật ngô nghê , lúc nào Huyền cũng giải thích cặn kẽ, cho tôi biết thêm những điều ngoài những kiến thức ở trường . Hơn nữa bạn tôi là người bắc cầu để tôi và Minh quen nhau , mãi mãi làm sao tôi quên được tình bạn học hiếm có này .
( Còn tiếp )