Búp Bê ơi! phần 1, 2, 3, 4, 5


Búp Bê ơi!
-TMT-


 

Tất cả các bé gái trên thế giới này đều thích chơi với búp bê , điều đó khẳng định vì không đồ chơi nào bán đắt như búp bê , đủ kiểu , đủ cỡ , từ những con búp bê nhỏ xíu cho đến con búp bê thật to y như em bé vài tháng tuổi , tất cả đều rất xinh tươi ngộ nghĩnh với những bộ quần áo , bộ đầm kết ren đủ màu sắc .. Ôi thế giới tuổi thơ chắc chắn sẽ không còn gì vui nếu không có bóng dáng của búp bê hiện diện .

Và tôi cũng không ngòai trường hợp đó , cũng như vô vàn những trẻ em khác tôi thích chơi búp bê từ hồi còn nhỏ xíu , nhưng đối với tôi búp bê còn mang nhiều thứ quan trọng hơn là món đồ chơi bình thường khác . Chẳng hiểu sao từ nhỏ tôi đã thích có búp bê đến như thế , ba tôi mất sớm và nhà tôi nghèo nên mẹ tôi không thể mua cho tôi con búp bê đẹp đẽ như tôi thường ước mơ , con búp bê của tôi chỉ là con búp bê bằng vải cũ kỹ nhưng vậy là quý lắm rồi ,tôi thường ôm búp bê ngồi ngòai cột điện đến sẩm tối chờ mẹ tôi đi làm về . Tôi đã thủ thỉ chuyện trò hàng giờ với búp bê của tôi vì tôi chẳng có ai để nói chuyện .

Ngòai đầu ngõ là đám con gái trạc tuổi tôi toàn là con nhà giàu , cứ nhìn chúng ăn mặc thì biết , quần này áo nọ ... nhưng tôi chẳng để ý nhiều , điều tôi quan tâm là những con búp bê chúng ôm trong tay , ôi những con búp bê mới xinh xắn làm sao , da nó hồng hào , mái tóc vàng hoe hoặc bạch kim , đôi mắt trong trẻo và xanh biếc , khi khép mắt lại hàng mi dài cong vút làm tôn thêm vẻ đẹp của nó , tôi ước ao có một con búp bê như thế nhưng tôi hiểu rằng điều ước mơ đó ngòai tầm tay với của mẹ con tôi .

Ước mơ của những bé gái như tôi thật giản dị , đơn sơ nhưng tưởng chừng không bao giờ có nổi , cho đến một ngày kia mẹ tôi đưa tôi về một thành phố nhỏ để sinh sống . Mỗi ngày đi học tôi phải đi bộ qua vô số hiệu buôn , những tiệm bán đồ chơi luôn thu hút tôi dừng bước ngắm nhìn mỗi ngày , và còn gì làm tôi dán mắt vào tủ kính nhiều hơn là những con búp bê xinh đẹp , đặc biệt tôi thích nhất một con búp bê , nó không lớn lắm , nhưng thật xinh xắn với mái tóc vàng óng ả , bàn tay hồng hào nhỏ xíu và bộ đầm carô màu hồng làm cho nó trở nên đáng yêu hơn bất kỳ con búp bê nào mà tôi đã nhìn thấy . Tôi mê say nhìn ngắm mỗi ngày , tôi thầm thì trò chuyện với nó mỗi khi đi học về , tôi hẹn nó hãy chờ nhé chị sẽ để dành đủ tiền để đưa em về với chị . Có lẽ sự ham thích của tôi làm cho những người bán hàng trong tiệm đều biết vì sau đó một thời gian con búp bê để trên cao đã được đưa xuống thấp hơn vừa tầm ngắm của tôi .

Tôi đã vào lớp 6 , là học sinh Trung học rồi nhưng trông tôi cũng còn bé lắm , tôi vẫn thường mặc áo đầm trắng đi học xem giống như hồi còn học lớp 3, lớp 4 và niềm ao ước sở hữu một con búp bê vẫn không có gì thay đổi .

Cho đến một hôm , khi tôi đang say sưa ngắm nhìn con búp bê của tôi trong tủ kính thì có tiếng kêu :

- Bé Ngân , em làm gì ở đó vậy ?

Tôi quay đầu lại , thì ra anh Hòang anh của Hiền ở gần nhà tôi . Anh đang ngồi trên xe đạp và dừng bên vệ đường kêu tôi . Tôi bẻn lẻn chạy ra :

- Em đang nhìn ...

Anh Hòang nheo mắt nhìn vào chổ tôi đứng hồi nãy :

- Em nhìn gì vậy ? À em thích con búp bê đó hả .

Tôi gật đầu :

- Dạ , ngày nào đi học em cũng nhìn nó

Anh Hòang cười :

- Vậy sao ! thôi trễ rồi , Ngân về nhà không ? Anh chở đi cho lẹ .

Tôi dạ và ngồi đàng sau xe cho anh chở về , gió bờ sông thổi mát rượi . Anh Hòang vừa chở tôi vừa nói chuyện đủ thứ , những câu chuyện của anh làm tôi cười thích thú . Thật ra tôi và Hiền chỉ là bạn hàng xóm , Hiền bằng tuổi tôi cũng học lớp 6 nhưng khác trường , nó thật sướng có anh Hòang cưng nên nó nhỏng nhẻo tối ngày , anh Hòang đưa đón nó đi học , chở đi chơi v.v.. đến nổi mỗi lần qua chơi nhà nó tôi đều ao ước sao mình không có được người anh như nó . Anh Hòang thật tuyệt vời , trong con mắt trẻ thơ anh như thần tượng của tôi , anh học giỏi nè , đàn hay , chơi thể thao cũng cừ ... và nhất là thương em gái , tôi cũng được hưởng ké phần nào , vì mỗi khi qua nhà anh chơi , nếu anh dạy cho Hiền học thì tôi cũng được học theo , nếu anh cho Hiền cái gì đó , cái bánh ,cái kẹo hay cây viết chì thì tôi cũng được một cái giống y ; hơn nữa khi anh ngồi đàn Hiền và tôi chỉ biết ngồi lặng im nghe từng tiếng nhạc thánh thót vang lên . Khi anh đi thi đấu môn thể thao nào đó , thế nào anh cũng mượn xe gắn máy chở cả hai đứa chúng tôi đi theo , chúng tôi đã từng hò reo cổ vũ và cầu mong cho anh luôn thắng cuộc .

Tuồi thơ của tôi gắn liền với anh em Hiền như thế đó ,chương trình học của năm đầu Trung học cũng nhẹ nhàng nên tôi có nhiều thời gian rãnh rỗi , sau giờ học bài là tôi qua nhà Hiền chơi . Nhà tôi và nhà nó cách nhau hai căn nhưng tất cả dãy nhà 5 căn đều chung một khỏang sân sau rất rộng , hai cây bàng thật cao trồng ở hai góc đủ để che mát cả một vùng , những cái lá của nó thật là to , khi đến mùa thu lá rụng xuống đầy sân thì chúng tôi thi nhau quét mệt xỉu . Chúng tôi thường bày trò chơi dưới gốc cây ấy , nào là bán đồ hàng , nào là nhảy dây , nào là nhảy cò cò , chơi năm mười , chơi ô ăn quan .... Tôi và Hiền chơi với nhau không biết chán trong khi anh Hòang ngồi đọc sách hoặc tập đàn , có những lúc mất điện chúng tôi đốt đèn cầy và ngồi nhỏ từng giọt đèn cầy xuống thau nước , những tiếng cười đùa vui không bao giờ ngớt ...

Khi về ở tại thành phố nhỏ này mẹ tôi hùn hạp làm ăn với người bà con nên cuộc sống của nhà tôi ngày càng sung túc , mẹ tôi bận rộn tối ngày nên việc nhà cửa cơm nước giao cho dì Ba giúp việc , dì nhỏ thua mẹ tôi mười tuổi nhưng trông dì già trước tuổi , dì lo mọi việc trong nhà từ cơm nước , giặt giũ dọn dẹp , trông chừng nhà ... cho đến tối chờ khi mẹ tôi về thì dì mới chịu về nhà . Tôi sống thật bình yên trong tình thương của tất cả mọi người .

Tối nay nhà tôi chẳng có ai , dì Ba về quê ít ngày nên tôi qua nhà Hiền chơi , hai đứa tôi chụm đầu vào thắt dây thun , Hiền đưa hai ngón chân cái ra để tròng dây thun vào thắt , tôi phải sắp sẵn dây thun cùng màu cho nó , cứ 10 sợi màu này xong thì đổi sang 10 sợi màu khác , chúng tôi nối sợi dây thun ra dài với từng đọan xen kẻ màu trông thật đẹp . Chỉ khi gần xong , Hiền mới hỏi khẽ :

- Cuối tuần này sinh nhật Ngân phải không ?

Tôi giật mình :

- Ừ đúng rồi , mình chẳng nhớ gì hết , sao Hiền biết ?

Hiền nheo mắt , cái nheo mắt giống hệt anh Hòang :

- Vậy mới hay , tụi mình tổ chức ở sân sau này nghen .

Tôi cười rạng rỡ :

- Ừ , để mình xin má mua bánh .

Chúng tôi háo hức bàn tính đủ thứ , nhưng thực ra cũng chẳng có chuyện gì phải bàn lâu , vì tôi sang trường mới cũng chưa có bạn , nhà tôi lại ở xa trường nên chung quy chỉ có tôi và Hiền , nhưng cũng vui vì Hiền tỏ ra tháo vát lắm , hắn nói có bánh thì phải có đèn cầy nữa nè , rồi phải có quà nữa v.v... thật ra từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ được tổ chưc sinh nhật , nhà tôi nghèo đâu có làm những chuyện xa xỉ đó , lòng tôi cũng thấy vui vui .

Ngày mai là sinh nhật của tôi , đây là năm đầu tiên trong cuộc đời tôi được biết thế nào là sinh nhật , mẹ tôi dặn dì Ba đặt cho tôi một cái bánh kem rồi quay sang hỏi tôi :

- Bé Ngân , con thích gì , mẹ mua cho nhé .

Tôi định mở miệng nói con thích nhất con búp bê nhưng tôi ngại ngùng chỉ nói nho nhỏ :

- Con thích một cái này nhưng con định để dành tiền mua chứ không dám xin .

Mẹ tôi xoa đầu tôi :

- Con cứ mua đi , mẹ cho tiền đây , đủ chưa ?

Tôi cầm tờ giấy bạc mẹ vừa đưa cho , số tiền đó tôi nghĩ chắc mua được , lòng tôi vui sướng vì ước mơ sắp thành hiện thực , tôi nao nức nghĩ đến ngày mai ....

- đọc tiếp -