Búp Bê ơi!
- phần 2 -
- TMT-
Sau khi tan trường về tôi chạy như bay đến cửa hiệu , trong lòng chợt nghĩ chắc người bán hàng sẽ tròn mắt lên khi tôi dõng dạc chỉ tay : “ Bán cho con búp bê này “ . Ôi tôi sẽ sung sướng biết bao khi được ôm lấy con búp bê của tôi ...
Nhưng tất cả những điều đó không xảy ra , khi tôi đứng trước tủ kính như mọi hôm thì tôi không còn nhìn thấy con búp bê ở trong đó nữa , nó đã được đem đi đâu mất rồi , tôi hốt hỏang chạy vào lắp bắp hỏi :
- Cô ơi , con búp bê của con đâu rồi ?
Cô bán hàng cúi xuống hỏi :
- Con búp bê nào là của con ?
Tôi mếu máo :
- Mọi ngày nó vẫn ở kia ... bữa nay con có tiền để mua rồi mà sao cô bán nó đi vậy ?
Cô bán hàng dắt tay tôi đến trước tủ kính :
- Ai đến mua thì cô bán chứ con đâu có dặn cô để dành cho con đâu , thôi con lấy con búp bê khác đi , cô còn nhiều con cũng đẹp lắm .
Tôi quẹt nước mắt :
- Nhưng con chỉ thích con búp bê “của con “ thôi .
Cô bán hàng biết gặp phải đứa “mít ướt” như tôi nên cô dỗ dành :
- Biết làm sao bây giờ. Thôi để vài bữa đi mua hàng cô lựa cho con báp bê giống y vậy nghen , chịu không ?
Tôi gật đầu và buồn bã bước ra khỏi cửa hàng , tay nắm chặt tờ bạc mẹ tôi cho , tôi thấy xót xa vì đã không còn cơ hội đem búp bê của tôi về nhà nữa , ai nỡ mua nó vào cái ngày tôi có tiền cơ chứ , vậy là từ nay tôi không còn dịp ngắm nhìn nó mỗi khi đi học về , tôi rơm rớm nước mắt như thể mất đi một cái gì quý lắm . Tôi lững thững đi về nhà , mặt cúi gằm cho đến khi đụng phải một người , tôi hỏang hồn nhìn lên . Trời ơi anh Hòang đứng chặn đường tôi , miệng cười tủm tỉm , lòng tôi còn buồn nên chỉ tránh qua một bên rồi đi tiếp , anh Hòang chạy theo nắm vai tôi lại :
- Đi đâu mà vội dữ vậy cô bé .
Tôi quay mặt đi :
- Em không giỡn đâu nghen , em về nhà đây .
- Bữa nay em sao vậy ?
Như chĩ chờ có vậy tôi chớp mắt để hai hàng nước mắt lăn dài xuống má . Anh Hòang hỏang hốt :
- Coi kìa chuyện gì vậy ? Ai ăn hiếp em hả ?
Tôi nức nở kể cho anh nghe con búp bê của tôi đã biến mất , ai đã mua nó mất rồi . anh Hòang lặng thinh nghe tôi nói , anh cười xòa :
- Tưởng chuyện gì , thì ngày mai người ta chưng con khác ra tủ kiếng , rồi em lại có dịp nhìn ngắm nữa , có gì đâu mà buồn .
Tôi quẹt nước mắt :
- Nhưng không giống con búp bê “của em"
- “Của em"
, ôi trời ơi cô bé ơi , đừng khóc nữa người ta tưởng anh ăn hiếp em thì chết anh .
Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa và bỏ về để mặc anh đứng nhìn theo . Khi tôi về đến nhà thì mẹ tôi vẫn chưa về ,dì Ba đã chuẩn bị các thứ xong , bàn ăn đã dọn sẵn các món , một cái bánh kem đề tên tôi , ở trên thắp 12 cây đèn cầy nhỏ xinh xắn , tôi chẳng có ai ngòai mẹ tôi , dì Ba , anh Hòang và Hiền . Tôi thay chiếc áo đầm màu hồng và sang nhà Hiền , Hiền đi đâu với mẹ chưa về nên tôi ra ngồi ở băng ghế ngòai sân , lòng miên man nhớ đến chuyện hồi chiều , chợt có tiếng anh Hòang :
- Bé Ngân , em làm gì ngồi đây một mình buồn thiu vậy ?
Tôi giật mình quay lại :
- Em đợi mọi người về dự sinh nhật của em .
Anh Hòang cười và ngồi xuống cạnh tôi :
- Anh có món quà này tặng em , nhưng em hứa phải giữ bí mật nghen .
Tôi tò mò :
- Cái gì vậy ? Em không được nói cho ai biết hả ?
Anh Hòang đưa ngón tay út ra :
- Đúng vậy . Em phải nghéo tay với anh . Nếu em nói ra thì anh nghỉ chơi em ra luôn .
Tôi cũng đưa ngón tay út ra :
- Em hứa .
Anh Hòang nghéo tay tôi và đưa hộp quà dấu phía sau lưng ra :
- Tặng em nè .
Tôi đỡ lấy gói quà , sau lớp giấy gói đủ màu là con búp bê . Ôi con búp bê”của tôi “ , đúng là nó rồi tôi ôm chặt nó vào lòng , nước mắt ứa ra :
- Cám ơn anh .
Tôi chợt nghĩ ra :
- Anh mua nó ở đó hả , vậy mà em buồn quá chừng từ chiều đến giờ .
Anh Hòang kéo tôi đứng dậy :
- Thôi em về nhà đi chút nữa anh dẫn Hiền qua . Chúc em sinh nhật vui vẻ .
Tôi ôm chặt con búp bê chạy về nhà , tôi để nó ngồi ngay bàn học của tôi , tôi mân mê từng lọn tóc vàng óng của nó , miệng nó cười tươi tắn làm sao . Sinh nhật của tôi thật là vui nhưng tôi chẳng nhớ gì nhiều bằng khỏanh khắc anh Hòang tặng cho tôi con búp bê tôi hằng mong đợi . Tôi giữ lời hứa tuyệt đối , mẹ tôi cũng tưởng tôi đã dùng tiền bà cho để mua , thế thôi , Hiền cũng vậy , nó chẵng mê búp bê như tôi nên nó chỉ hỏi qua loa , chỉ có anh Hòang và tôi cùng chia sẽ điều bí mật đó , anh cười rạng rỡ và tôi cũng ngập tràn niềm hạnh phúc lớn lao .
Năm tôi chuẩn bị lên lớp 7 thì vào dịp hè anh Hòang rủ Hiền và tôi đi theo nhóm bạn của anh đi cắm trại , tôi chưa bao giờ được đi nên thích lắm , nhưng mẹ tôi chỉ cho sáng đi chiều về không được ở lại đêm . Tôi và Hiền được anh Hòang chở bằng xe gắn máy , nơi cắm trại không xa lắm thuộc ngọai ô thành phố , nơi đó có hàng dương xanh tít tắp và những ngọn đồi thoai thỏai cát trắng thật đẹp chạy dài xuống biển . Sau giờ ăn trưa là giờ chơi tự do anh Hòang dẫn chúng tôi leo lên đồi , ôi chao chỉ có đứng trên cao mới cảm nhận được tất cả cái đẹp của thiên nhiên , của nắng và gío , của trời mây sông nước .... tôi mê mải chạy nhảy như con chim sổ lồng , như con cá được thả về với nước ... Và cũng vì quá say mê với cảnh vật , tôi đã trượt chân lăn xuống đồi cát , rủi thay chổ đó cũng có nhiều cây có gai làm tôi bị trầy sướt nhiều chổ , nặng nhất là đầu gối bị rướm máu . Anh Hòang và Hiền thật sự hỏang hốt , khi nghe tiếng tôi la , anh là người đầu tiên lao xuống thật nhanh , tôi vừa cố gượng dậy đã thấy anh bên cạnh , anh ẵm tôi chạy như bay xuống đồi bỏ mặc Hiền chạy lúp xúp sau lưng . Tôi quàng một tay lên cổ anh nghe anh thở hào hển và khuôn mặt tái xanh vì lo lắng cho tôi .
Đến lều trại , anh đỡ tôi ngồi vào ghế và lôi túi cứu thương ra , anh quỳ xuống lấy oxy già rửa từng vết trầy xướt trên chân tay của tôi và bôi thuốc đỏ . anh thở phào :
- May quá Ngân chỉ bị trầy nhẹ thôi , mặt mày không sao hết làm anh sợ quá , Ngân còn đau không ?
Tôi cũng sợ hãi nhưng khi nghe anh nói vậy tôi nói cho anh yên lòng :
- Tại em không để ý , nhưng không sao hết anh đừng lo .
Hiền chen vào :
- Mi làm tau sợ khiếp vía , mai mốt mi làm ơn nắm áo tau đi cho tau nhờ .
Anh Hòang đứng dậy :
- Coi chừng chổ trầy nơi đầu gối lâu lành lắm , để anh dặn dì Ba giã củ nghệ cho em thoa lên cho khỏi có sẹo .
Tôi lắc đầu :
- Mẹ em nói da thịt em độc lắm , dễ gì mà không có sẹo .
Anh Hòang chắt lưỡi hít hà , làm như khi tôi bị đau thì anh cũng đau lây vậy đó . bình thường tôi đã rơm rớm nước mắt rồi nhưng thấy anh Hòang lo lắng quá tôi cũng không dám khóc sợ anh lại cuống quýt hơn .
Điều tôi tiên đóan thật đúng , dù được chăm sóc cẩn thận , thoa nghệ một ngày mấy lần , vết thương chổ đầu gối của tôi khi lành da cũng để lại một cái sẹo nhỏ , đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ trong ký ức của tôi
- đọc tiếp -