Búp Bê ơi! phần 1, 2, 3, 4, 5


Búp Bê ơi!
- phần cuối-


- TMT-

Thời gian trôi thật nhanh , tôi đã vào học lớp 11 . anh Hòang về phép sau ngày sinh nhật tôi , Hiền và tôi cũng như thuở xưa ngồi cạnh anh nghe kể đủ thứ chuyện , những tiếng cười đùa cũng vang vọng cả một góc sân , chỉ có ngồi cạnh anh tôi mới thấy mình còn bé bỏng như thuở nào , tôi vẫn hỏi những câu hỏi ngây ngô và anh Hòang vừa cười vừa giải thích cho tôi nghe .

Vài ngày phép của anh Hòang đã hết , sáng nay chủ nhật tôi và Hiền đưa anh ra bến xe , trời se lạnh và lất phất mưa , chúng tôi phải mặc áo khóac và che dù . Anh Hòang và Hiền che chung một cái , còn tôi che một cái .Gần đến nơi anh Hòang chợt nói :

- Hiền à , anh để quên túi thuốc nơi bàn rồi , em về lấy cho anh được không ?

Hiền nhăn mặt , nhưng hắn vâng lời đi về lấy ngay vì túi thuốc đó do mẹ Hiền mua dành khi anh Hòang đau ốm bất chợt .Anh Hòang đưa cây dù đang cầm cho Hiền , tôi sợ anh ướt nên lấy cây dù của tôi che luôn cho anh .Tôi và anh đứng chờ Hiền dưới một tàng cây , anh Hòang rút từ trong balô đưa cho tôi một gói giấy và nói khẽ :

- Anh đi rồi , Ngân hãy mở ra xem nhé .

Tôi cầm lấy dường như là một cuốn sách hay là một cuốn gì đó gần giống như vậy .Tôi thật tò mò , nhưng biết tính anh tôi không hỏi gì thêm và ép gói giấy đó sau lớp áo khóac. Anh Hòang đỡ lấy cây dù trên tay tôi , đứng cạnh anh tôi nhận ra mình cao đến ngang vai anh không còn nhỏ xíu như hồi xưa nữa . Tôi reo lên :

- Anh Hòang coi nè , em sắp cao bằng anh rồi .

Anh Hòang quay lại nhìn tôi , trong phút chốc tôi thấy mắt anh sáng lên , anh chỉ im lặng nhìn chẳng nói năng gì hết , tự nhiên tôi cảm thấy bối rối trước cái nhìn của anh ,tôi quay đi:

- Em nói thiệt đó , sao anh không nói gì hết vậy .

Tôi nghe tiếng anh thở dài :

- Anh biết rồi , chắc em mang giày cao gót chớ gì .

Tôi hồn nhiên :

- Đâu có , anh nhìn xem em vẫn mang giày sangdan đâu có cao thêm phân nào đâu .

Nói là làm , tôi xăn ống quần lên cho anh xem , quả thật từ nhỏ tới lớn tôi chỉ thích mang giày sangdan , anh Hòang phì cười :

- Anh nói giỡn thôi mà , em thiệt là ...

Khi tôi cúi xuống thì vô tình đầu tôi chạm vào vai anh , gió thổi nhè nhẹ làm tóc tôi bay bay , ngước lên tôi thấy anh khép hờ mắt lại không hiểu anh đang nghĩ gì , cho đến khi Hiền ra đưa gói thuốc thì anh mới giựt mình trao lại cho tôi cái dù trên tay và vội vã đi nhanh về bến xe .

Thái độ của anh thật kỳ lạ và tôi chỉ hiểu hết điều đó khi về nhà mở gói giấy báo mà anh vừa đưa cho tôi , một cuốn sổ tay được bao bằng giấy màu hồng – màu của tôi thích , những giòng chữ hiện ra ngay trang đầu tiên :

 

Búp bê của anh ,

Khi anh viết những dòng này cho em thì anh đã suy nghĩ đắn đo rất lâu , anh sợ rằng khi anh nói ra những tình cảm của anh thì sẽ làm em mất đi sự thơ ngây hồn nhiên nơi em , nhưng anh biết bây giờ không thể để trễ hơn được nữa , em đã lớn rồi và nếu anh không nói ra kịp thì có khi anh lại mất em .

Anh không bao giờ quên được cái cảm xúc đầu tiên khi nhìn thấy em đứng nhìn con búp bê trong tủ kính và khi em nói rằng em rất thích nó anh nghĩ đến ngay là phải đem nó về cho em .Khi em chơi với Hiền ,anh thấy em như một búp bê thật dễ thương , nhưng dễ thương nhất là em lúc nào cũng bé nhỏ trong con mắt anh . Anh dự định sẽ đợi khi em lên Đại học anh mới nói nhưng anh lại đi xa nhà , anh đi xa em sớm quá và lâu quá nên hôm nay về phép anh mới dám nói với em là anh thương Ngân lắm , anh muốn che chở cho em suốt đời , anh muốn em ở bên anh mãi mãi ....

Anh mong rằng em đừng từ chối tình anh , có được không ?

Tôi đóng cuốn sổ tay lại trong lòng một cảm giác mênh mang khó tả , anh Hòang đã có tình cảm với tôi lâu rồi mà sao tôi không nhận ra điều đó nhưng bất ngờ quá tôi không biết suy nghĩ sao nữa . Từ đó tôi ít qua nhà Hiền hơn , tôi cảm thấy mắc cở và lo lắng rằng nếu Hiều biết chuyện anh Hòang thương tôi hắn sẽ nghĩ sao ? Hắn sẽ nghĩ chắc là chuyện đó có lâu rồi mà tôi dấu , rồi nhớ lúc hắn hỏi tôi “ Mi đã yêu lần nào chưa ? “ Tôi nóng bừng mặt và cảm thấy chẳng còn tự nhiên như hồi xưa , nhưng lúc này tôi lại thường nghĩ đến anh Hòang , những kỷ niệm thời thơ ấu cứ chợt hiện ra rõ ràng như mới hôm qua đây thôi .

Hiền cũng tinh ý lắm , thấy tôi không qua nhà thì hăn lại kiếm tôi , hắn gặng hỏi :

- Mi lúc này sao vậy ?

Tôi cười cho hắn yên bụng :

- Tau nhiều bài vở quá , chẳng rãnh chi hết .

- Vậy hả , tau sợ mi cũng bày đặt yêu đương thương nhớ ù.

Tôi giật mình :

- Làm gì có chuyện đó .

Hiền huyên thuyên :

- Anh Hòang mới gởi thư về , anh nói kỳ này ráng đi công tác xa để được nghỉ phép thêm .

Tôi nói nho nhỏ :

- Vậy hả .

Hiền về rồi , tôi cảm thấy lo lắng , tôi vẫn chưa có câu trả lời với anh Hòang , tôi thật sự bối rối , chẳng lẽ tôi lại đi tâm sự với Hiền , tôi cũng chẳng thể nào kể với mẹ tôi ...

Đúng như Hiền nói , qua Tết là anh Hòang lại được về phép , tôi tránh mặt anh , tôi chỉ chào anh một cái ở nhà Hiền và sau đó ở mãi bên nhà tôi . Tôi về đến nhà thì có dì Ba nên anh Hòang cũng ngại không qua , buổi tối thì có mẹ tôi , tôi và anh vẫn chưa có một dịp nói chuyện riêng nào hết . Ngày mai anh lại đi rồi , chiều đi học về tôi đã thấy anh đứng đợi ở góc đường gần trường .Anh đi chậm chậm bên tôi và nói khẽ :

- Tối nay Ngân đi chơi với anh một lát có được không ?

Tôi cố hết sức trả lời tự nhiên :

- Dạ , anh cứ nói Hiền qua rủ em .

Anh Hòang lắc đầu :

- Không phải , anh chỉ muốn đi với một mình em thôi .

Tôi đứng lại :

- Không được đâu , em chỉ đi khi có Hiền .

Anh Hòang thở dài :

- Thôi cũng được , anh nói Hiền qua đón em nhé .

Về đến nhà , tôi không biết phải làm gì , tôi biết rằng anh sẽ hỏi tôi những điều anh đã viết trên giấy ... tôi phải trả lời sao bây giờ .

Tối nay trăng tròn thật đẹp , anh Hòang dẫn hai đứa tôi vào một quán cafe thật dễ thương , những chiếc bàn xinh xắn đặt chung quanh một hồ nước , một cây cầu tre bắc qua hồ và nước từ hòn non bộ chảy róc rách xuống nghe thật vui tai . Tiếng nhạc nhè nhẹ thật êm đềm , anh Hòang ngồi đối diện tôi và Hiền ngồi chính giữa , anh vẫn kể cho chúng tôi nghe những chuyện mà anh đã trải qua . Tôi ít nói hơn chỉ nghe và cười theo cho đến khi đi bộ về gần nhà, Hiền chợt đi nhanh lên trước , vừa đi vừa nói :

- Em phải về trước nghe .

Tôi chẳng biết Hiền cố ý hay thiệt sự chỉ biết trên đọan đường vắng chỉ có mình anh Hòang và tôi , trăng sáng vằng vặc và gió nhè nhẹ thổi . Anh Hòang đi cạnh tôi , anh hỏi khẽ :

- Ngân đã đọc những gì anh viết chưa ? Em nghĩ sao ?

Tôi ngập ngừng :

- Em chưa nghĩ gì đến chuyện đó , em chỉ coi anh như anh của em .

Anh Hòang nắm nhẹ tay tôi :

- Anh biết rồi , nhưng em nhớ là còn nợ anh một câu trả lời đó nghe .

Tôi rụt tay lại , một cảm giác sợ hãi mơ hồ chợt thóang qua:

- Thôi anh đừng hỏi nữa , em chưa muốn nghĩ đến chuyện đó quá sớm , em phải lo học .

Anh Hòang gật đầu :

- Anh biết rồi , anh sẽ chờ em ... miễn là em biết là anh rất thương em là được rồi .

Gần về đến nhà , tôi mới nói :

- Ngày mai em bận đi học buổi sáng , chắc là không tiễn anh đi được , anh đi mạnh giỏi nhé .

Không kịp đợi anh trả lời , tôi đã mở cửa bước vào nhà . Lúc chuẩn bị đi ngủ tôi nhìn xuống sân nhà sau và thấy anh Hòang vẫn còn ngồi ôm cây đàn ngồi trên băng ghế dưới gốc cây . Lòng tôi rối bời một cảm giác buồn vui lẫn lộn , phải chi anh đừng nói gì hết phải hay hơn không , chúng tôi vẫn như ngày xưa và tôi chẳng có gì phải ngại ngùng hết .

Mùa hè khi tôi học hết năm lớp 11 thì mẹ tôi dự định chuyển đi nơi khác , mẹ tôi giải thích :

- Bác của con mở thêm cửa hàng buôn bán ở thành phố lớn , về đó thì mẹ sẽ quản lý cửa hàng , kiếm được nhiều tiền hơn và như vậy sẽ có điều kiện cho con học tiếp lên Đại học .

Tôi bàng hòang :

- Nhưng mà con thích sống ở đây , con quen trường quen lớp rồi , con không đi đâu .

Mẹ tôi thuyết phục :

- Nếu mẹ không đi thì bác con đâu biết giao cho ai , con xem bác con giúp đỡ gia đình mình mấy năm nay làm sao mẹ từ chối được .

Tôi chẳng biết nói sao , viễn cảnh xa tất cả những gì đang có làm tôi đau thắt cả ruột gan , nhưng tôi phải theo mẹ thôi , mẹ tôi nói đúng hồi xưa gia đình tôi đâu được như bây giờ , cuộc sống đầy đủ hiện nay là nhờ vào sự giúp đỡ của bác tôi . Nhưng mà tôi sắp phải rời xa tất cả , tôi như người không hồn , nào là đi theo mẹ tôi làm đến trường xin rút học bạ , nào là sắp xếp đồ đạc . Mẹ con tôi đi bằng máy bay nên tất cả hành lý phải thật gọn gàng , những thứ không cần dùng phải bán bớt đi , nhiều cái mẹ tôi đem tặng cho mẹ của Hiền , những thứ còn lại thì cho dì Ba . Đồ đạc của tôi chỉ có một valy quần áo và một thùng đựng sách vở , vì sợ để con búp bê chật chội bị hư nên tôi dự định ôm nơi tay .

Còn gần 1 tiếng nữa mới đến giờ ra phi trường , tôi sang nhà Hiền từ giã hắn , hai đứa ngồi với nhau và Hiền cứ nói đi nói lại câu này :

- Vào đó mi gởi thư về liền cho tau nghe , mi đừng quên tau nghe ...

Hiền dặn cũng bằng thừa , làm sao quên được biết bao kỷ niệm thời thơ ấu của tôi với anh em Hiền , tôi không biết làm sao nói câu tạm biệt với anh Hòang nên dặn Hiền :

- Khi nào anh Hòang về mi nhớ nói lại là tau gởi lời chào đến anh nhé .

Hiền gật đầu , mắt nó long lanh ngấn nước , tôi cũng không dám nói gì nhiều , tôi vào nhà chào ba mẹ của Hiền , hôm nay chủ nhật cả hai ông bà ở nhà , mẹ Hiền cũng rất thương tôi , bà nhắn nhủ :

- Con ráng học cho giỏi nghe , mẹ con chỉ có mỗi một mình con thôi . Khi nào có dịp con trở về đây chơi với Hiền .

Tôi quay vội về nhà , nếu tôi còn đứng lâu tôi sẽ không cầm được nước mắt , đi qua khỏang sân rộng tôi nhìn một lần nữa gốc cây bàng quen thuộc , tôi chẳng thể nào quên những trò chơi của tuổi thơ ...

Khi về đến nhà tôi thấy mẹ tôi đã đem valy và thùng sách vở của tôi xuống dưới nhà . Tôi dợm bước lên lầu thì mẹ tôi kêu lại :

- Trên đó đâu còn gì đâu mà con lên .

Tôi trả lời :

- Còn con búp bê của con nữa .

Mẹ tôi vẫy tay :

- Lại đây , mẹ đã cho con dì Ba rồi .

Tôi hỏang hốt :

- Sao mẹ lại cho mà không hỏi con , con không biết đâu , mẹ phải lấy lại cho con mới được .

Mẹ tôi ngạc nhiên :

- Kìa , con làm gì vậy , lớn rồi còn chơi búp bê , tội nghiệp con dì Ba thích lắm nên mẹ cho rồi .

Hai hàng nước mắt của tôi lăn dài trên má :

- Không được đâu , mẹ mua con khác cho nó , con không cho con búp bê của con đâu

Mẹ tôi vỗ về :

- Con thật lạ lùng , ừ thì thôi để mẹ kêu nó vào rồi nói dì Ba mua cho nó cái khác vậy .

Mẹ tôi làm sao biết được con búp bê đối với tôi quan trọng đến như thế nào , nó là niềm ao ước bao ngày của tuổi thơ , nó là quà tặng vô giá của anh Hòang dành cho tôi trong ngày sinh nhật và hơn nữa nó đã chia sẽ với tôi bao chuyện vui buồn ,biết bao nhiêu năm nó đã cùng tôi lớn lên từng ngày và hơn nữa chỉ mình nó được tôi kể chuyện tình cảm của anh Hòang ...

Dì Ba dắt một đứa bé gái vào , nó cở chừng 7,8 tuổi gì đó . Mẹ tôi phân bua với dì Ba :

- Dì xem , bé Ngân nhà tôi thiệt là , lớn rồi mà cho con búp bê đi nó không chịu , thôi để tôi gởi dì ít tiền mua cho cháu con khác .

Dì Ba cười hiền hậu :

- Đâu có sao , để tôi nói cháu trả lại cho cô Ngân .

Dì Ba cúi xuống nói với con gái :

- Út ngoan của mẹ , con trả chị Ngân con búp bê đi rồi mẹ mua cho con búp bê khác đẹp hơn , to hơn nhé .

Tôi nghĩ thế nào nó cũng trả lại cho tôi nhưng ngờ đâu nó ôm chặt con búp bê vào lòng và khóc nức nở :

- Con chỉ thích con búp bê này hà

Tôi ngồi xuống trước mặt bé Út , tôi dự định sẽ nói một vài câu gì đó để nó nghe lời trả lại cho tôi nhưng khi tôi nhìn vào cặp mắt đỏ hoe của nó và hai tay nó ôm chặt con búp bê thì tôi không đành lòng , nó làm tôi chạnh nhớ lại hình ảnh và niềm mơ ước của tôi những năm về trước ... tôi cũng từ chối lời chào mời mua con búp bê khác vì tôi thương nó quá đỗi . Tôi chớp mắt nghẹn ngào :

- Thôi được rồi , chị cho bé Út luôn đó .

Mẹ tôi và dì Ba nhìn nhau ngỡ ngàng , dì Ba nhẹ nhàng nói :

- Con bé nhà tôi làm cô Ngân buồn thật tôi ngại quá .

Tôi ráng kìm sự xúc động và dặn dò :

- Bé Út nhớ giữ gìn búp bê cẩn thận đừng cho ai nghe không .

Cặp mắt con bé sáng lên , nó gật đầu rồi ôm chặt lấy con búp bê chạy lại đứng đàng sau lưng dì Ba như sợ tôi đổi ý không cho nó nữa .

Mẹ tôi thở ra :

- Vậy là tốt rồi , đến giờ ra phi trường mẹ con mình đi thôi .

Thế là tôi đã đi xa bỏ lại biết bao kỷ niệm thời thơ ấu , ngay cả con búp bê của tôi cũng không được theo tôi , tôi vẫn còn nợ anh Hòang một câu trả lời và tôi cũng chưa biết tương lai sẽ ra sao .

Búp bê ơi , búp bê ơi ....xa rồi còn đâu ...

Hết