Búp Bê ơi!
- phần 4-
- TMT-
Khi tôi sắp vào lớp 10 , mẹ tôi phải may cho tôi vài bộ áo dài mới , chỉ qua một mùa hè là mấy cái áo dài cũ của tôi không còn mặc được nữa , cái áo thì bó sát thân mình đến nổi tôi không thở nổi , còn cái quần dài thì chỉ đến mắt cá chân . Mẹ tôi dặn dò :
- Con cao bằng mẹ rồi đó , mặc áo dài đi đứng phải nhẹ nhàng đừng chạy nhảy nữa . Làm gì cũng phải từ từ , nói năng cẩn thận nghe con.
Tôi dạ luôn miệng nhưng cũng chưa hiểu hết mẹ tôi muốn nói gì . Hiền chạy sang rủ tôi soạn tập vở cho năm học mới ,tôi cũng rất hào hứng ôm hết tập vở qua nhà hắn , hai đứa ngồi bệt xuống sàn nhà bày ra đầy các thứ , năm nào cũng vậy chúng tôi cùng đi mua sách vở, dụng cụ học tập , bao sách vở và dán nhãn cho thật đẹp . Cái gì cũng mới , tôi đưa mấy cuốn sách lên ngửi , ôi mùi giấy mới thơm làm sao , tôi và Hiền cặm cụi bao từng cuốn vở , tôi chỉ thích màu hồng và màu trắng , còn Hiền thì thích đủ thứ màu ,nó nói như vậy mới đẹp Cuối cùng là dán nhãn và đề tên thật cẩn thận , cặp mới , sách vở mới ... tôi chỉ mong cho hết mùa hè để được đến trường gặp lại thầy cô , bạn bè .
Còn một tuần nữa mới đến ngày khai giảng thì anh Hoàng được về phép , khi tôi qua nhà Hiền thì thấy anh đang ngồi với Hiền ở phòng khách . Anh đứng lên ngỡ ngàng nhìn tôi :
- Bé Ngân đó hả , em mau lớn quá anh nhận không ra .
Tôi chạy lại bên anh như hồi còn nhỏ :
- Gì mà nhận không ra , em vẫn vậy thôi .
Anh Hòang cười :
- May mà gặp Ngân ở đây không thôi ở ngòai đường anh chẳng nhớ là có phải em không nữa . À , anh có quà cho hai đứa nè .
Chúng tôi cùng xúm xít mở balô của anh ra , ngòai các thứ bánh kẹo mà chúng tôi thích ra còn có hai cây viết Pilot trên có khắc tên hai đứa , anh Hòang thật tinh ý , anh chọn cho Hiền cây màu xanh còn tôi cây màu hồng , đúng màu của tôi thích . Anh Hòang về đem theo không khí vui tươi , đầm ấm cho tất cả mọi người , nhất là tôi , tôi chỉ muốn ngồi nghe anh nói suốt buổi , anh kể nhiều chuyện quân trường , những chuyến đi phục vụ văn nghệ , anh kể hay đến nổi tôi hùng hồn tuyên bố :
- Mai mốt lớn em cũng nhập ngũ như anh .
Hiền tròn mắt nhìn tôi :
- Mi đừng có tính chuyện điên , học không chịu đòi đi lính , con gái ai mà cho đi lính .
Tôi gân cổ cãi :
- Sao không ? tau thấy nữ quân nhân cũng đẹp quá chừng , anh Hoàng em đi lính theo anh được không ?
Anh Hoàng cười , nói một câu thật ý nhị :
- Theo anh thì được , nhưng đi lính thì không .
- Sao vậy ?
- Tại anh kể chuyện cho hai đứa nghe cho vui thôi chớ cực khổ lắm , ý là anh ở ban văn nghệ mà đâu có bằng ở nhà , cũng có khi đi xa phục vụ cho chiến trường sống chết như chơi .
Tôi làm thinh , nhưng chẳng hiểu chi hết , chúng tôi chỉ biết ăn học đâu có để ý mấy chuyện của người lớn , nhưng tôi thấy hình ảnh anh Hoàng thật đẹp , anh mạnh mẽ , rắn rỏi , không còn thư sinh như trước kia .
Hôm cuối cùng trước khi đi anh Hoàng khao chúng tôi một chầu kem , quán kem này thật lạ mỗi bàn chỉ để một ngọn đèn cầy với ánh sáng thật nhẹ . Anh Hòang đùa :
- Nếu cháy hết ngọn đèn cầy này mà ai ăn chưa hết ly kem thì phải trả tiền gấp đôi đó.
Tôi và Hiền tưởng thiệt , hai đứa không dám nói chuyện cứ cắm cúi ăn thật nhanh , may quá ly kem tuy lớn nhưng ăn xong thì cây đèn cầy mới vơi xuống một chút . Anh Hòang cười quá chừng khi thấy hai đứa tôi bị gạt , anh nói :
- Tụi em lớn rồi mà không biết lúc nào anh nói thiệt , lúc nào anh nói đùa gì hết .
Tôi làm mặt giận :
- Mai mốt anh có nói thiệt em cũng không thèm tin nữa đâu .
Anh Hoàng lại cười , sẵn trong quán có cây đàn ghita anh mượn ra ngồi đàn , lâu lắm tôi không được nghe anh đàn nên thích lắm . Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn cầy , anh đàn vài bản thật hay , chúng tôi ngồi nghe một lát thì anh bảo Hiền :
- Em ra đầu đường xem có bán cái gì ăn được không , ngồi đây sao mau đói bụng quá.
Hiền ngoan ngõan vâng lời , anh Hòang tiếp tục đàn nhưng anh không còn chăm chú nhìn vào những phím bấm nữa , bàn tay anh lướt nhẹ trên các dây đàn và anh ngước nhìn tôi , cái nhìn thật dịu dàng , ấm áp . Tôi hồn nhiên :
- Làm gì nhìn em dữ vậy , anh đàn sai nhịp rồi kìa
Anh Hòang giật mình , tiếng đàn im bặt và anh nhìn tôi không chớp mắt :
- Ngân nè ....
- Dạ .
Anh Hòang ngập ngừng :
- Em ở nhà ráng học cho giỏi ... Anh đi rồi anh sẽ về ... Em đừng quen với ai nghe .
Tôi ngạc nhiên :
- Em đâu có quen với ai . À , anh nói bạn bè trong lớp em hả , em chỉ quen vài người thôi .
Anh Hòang lắc đầu :
- Nhưng mà không được chơi thân với đám con trai .
Tôi tròn mắt :
- Chơi thân là làm sao ? Mà em chẳng thích chơi với mấy đứa con trai lớp em đâu . Tụi hắn hay nghịch ngợm phá phách em không chịu nổi .
Anh Hòang cười :
- Vậy hả , vậy em thich chơi với ai nào ?
Tôi xòe bàn tay ra đếm :
- Em chỉ thích chơi với Hiền và anh Hòang thôi .
Anh Hòang lại cười :
- Em thật dễ thương , còn búp bê nữa chứ .
Tôi đếm tiếp :
- Búp bê nữa là ba ... hết rồi .
Anh Hòang đưa ngón tay út ra :
- Em hứa với anh là chỉ có ba thôi , không thêm ai nữa há .
Tôi gật đầu và cũng đưa ngón tay út ra :
- Em hứa .
Khi ngón tay út của tôi chạm vào ngón tay út của anh Hòang , anh nắm nhẹ bàn tay tôi nói khẽ :
- Anh đi kỳ này sẽ nhớ Ngân lắm .
Tôi cười vô tư :
- Tụi em cũng vậy .
Anh Hòang thở dài và buông bàn tay tôi ra , anh lại cầm đàn và những cung bậc trầm bỗng vang lên , tôi không hiểu nội dung bản nhạc đó nói gì nhưng tôi đóan chắc là nó buồn lắm , ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cầy soi nghiêng nửa khuôn mặt của anh , tôi thấy mắt anh khẽ chớp , lòng tôi cũng chợt buồn , nỗi buồn vô cớ ...
Hiền trở lại , hắn nói :
- Em đi mấy chổ mà chẳng có cái gì bán ăn được .
Anh Hòang ngưng đàn , đứng lên gọi tính tiền và nói :
- Thôi chúng ta về nhà đi , khuya rồi .
Ba chúng tôi rời khỏi quán , những âm thanh của tiếng đàn vẫn còn vang mãi và vào tận trong giấc ngủ của tôi ...
Cuộc sống ở thành phố nhỏ bao giờ cũng êm đềm , không ồn ào , không nhộn nhịp.
Ngày lại ngày cứ qua đi , gia đình tôi cũng chẳng thay đổi gì mấy , mẹ tôi cũng tất bật đi làm từ sáng đến tối , dì Ba cũng chăm chỉ lo chuyện nhà cửa , cơm nước , giặt giũ .. tình bạn của tôi và Hiền cũng vậy , nhưng lúc này tôi thấy hắn hay lo ra , ngồi đâu thẫn thờ đó , đôi mắt nhìn mông lung , đôi lúc vui buồn bất chợt . Tôi gặng hỏi thì hắn chối biến , đến một hôm tôi thấy hắn ngồi một mình trên băng ghế ngòai sân . Tôi rón rén ngồi cạnh hồi lâu mà hắn mãi mê suy nghĩ chẳng hay biết gì hết , tôi hỏi :
- Hiền ơi , mi còn đó không ?
Hiền giật mình quay lại :
- Mi làm tau giật mình , chuyện gì vậy ?
Tôi cười :
- Tau hỏi mi còn đó không vì tau thấy mi ngồi đây mà hồn để tận đâu đâu . Lúc này mi lạ lắm , có chuyện chi kể cho tau nghe với .
Hiền ngập ngừng :
- Tau không muốn dấu mi nhưng chuyện này khó nói lắm .
Tôi làm bộ giận lẫy :
- Thì thôi , mi muốn giữ một mình cũng được .
Hiền hỏi một câu làm tôi không biết trả lời sao :
- Mi đã yêu lần nào chưa ?
Tôi ngạc nhiên :
- Tau hả ? Trời đất , sao mi hỏi vậy .
Hiền thở dài :
- Tau biết mà , mi chẳng có khái niệm gì về tình yêu hết .
Sau một hồi đắn đo , Hiền mới thủ thỉ kể chuyện tình cảm của nó cho tôi nghe , thì ra từ năm lớp 9 khi anh Hòang nhập ngũ thì có một anh chàng cùng lớp theo đuổi Hiền , ban đầu chỉ là để ý , rồi thư từ qua lại nhưng đến năm nay anh chàng qua học trường khác thì chẳng còn thăm hỏi gì Hiền hết , làm cho hắn buồn đến nổi chẳng thiết gì chuyện học hành . Tôi chẳng có một chút hiểu biết gì về chuyện này nhưng cũng tìm mọi cách an ủi bạn :
- Tau chắc chắn không phải là tình yêu .
Hiền ngạc nhiên :
- Sao mi biết ?
- Vì nếu là tình yêu đích thực đâu có dễ dàng quên lẹ như vậy , tau chắc hắn ta chỉ mến mi thôi . Mà nếu như vậy thì đâu có gì mà phải nhớ .
Hiền gặng hỏi :
- Mi nghĩ hắn ta chỉ mến tau thôi hả ?
- Chớ còn gì nữa , đọc truyện tau thấy có những mối tình thiệt sự mấy chục năm sau cũng còn nhớ đến nhau . Còn mi với hắn mới quen , chưa có gì mà đã “đường ai nấy đi “ .Thôi mi ơi lo học hành đừng nghĩ chi tới mấy chuyện đó nhức đầu lắm .
Sau câu nói “triết lý” của tôi Hiền vui trở lại , hắn hỏi tôi :
- Tau nghe mi nói kinh nghiệm đầy mình , vậy chớ mi đã biết yêu chưa ?
Tôi ôm lấy Hiền :
- Tau chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó , mà đâu có ai thèm để ý đến tau . Mi chơi thân với tau mi biết rành quá mà .
Hiền gật đầu sau câu trả lời của tôi . Tôi cũng nói thiệt lòng vì tôi chưa có suy nghĩ gì về những điều Hiền vừa nói . Tôi chỉ muốn mãi mãi vui chơi như hồi còn bé , tôi chỉ muốn những gì xảy ra quanh tôi cũng đều đơn giản và mộc mạc như chính con người tôi . Nhưng đôi khi tôi muốn là một chuyện mà thực tế lại là một chuyện khác .
- đọc tiếp -